Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 191: Đại Đường Bất Dạ Thành
Một lát sau thì Đường Tư Kỳ cũng biết nguyên nhân tại sao đám đông lại đổ dồn hết về đây.
Hoá ra mọi người đang đợi xem “lật đật sống”, màn biểu diễn nghệ thuật làm khuynh đảo cả thế giới ảo lẫn thế giới thực bấy lâu nay.
Mọi người đều chuẩn bị trước mới tới nên biết rõ giờ nào diễn suất gì, chỉ mỗi Đường Tư Kỳ là lơ nga lơ ngơ đi ngang qua rồi vô tình đụng trúng, vậy mới nói hay không bằng hên mà lại!
May mắn hơn nữa là, hôm nay tới phiên của chị diễn viên nổi tiếng nhất, được yêu mến và săn đón nhiều nhất, chị Phùng Giai Thần - nữ thần cổ trang đẹp nức lòng người hâm mộ.
Ôi ngày xưa Đường Từ Kỳ chuyên môn săn lùng các clip của chị này rồi mê mệt cày ngày cày đêm. Nếu cô nhớ không lầm thì hồi mới đầu có tận 30 diễn viên lận, từng người hoặc từng nhóm hai, ba người luân phiên trình diễn. Sau có lẽ khi ấy hãn còn ít khán giả, thu nhập không cao mà công việc lại quá vất vả thế nên các chị lần lượt rời đi. Từ một nhóm lớn rơi rụng dần còn năm người, ba người rồi cuối cùng chỉ còn mỗi mình Phùng Giai Thần kiên trì bám trụ với nghề.
Và rồi bỗng một ngày, trên mạng xuất hiện clip của chị, mọi người chia sẻ chóng mặt, chị nổi lên như một hiện tượng, bất thình lình vụt sáng thành sao, không ai không biết. Khán giả phong tặng chị danh xưng “em gái lật đật”, báo chí ca tụng chị là “nữ thần cổ trang”. Truyền thông rầm rộ đưa tin, người hâm mộ từ khắp nơi đổ về Tây An chỉ để được tận mắt ngắm nhìn dung nhan và điệu múa làm say lòng người của nữ thần.
Trong số fan hâm mộ cuồng nhiệt đó đương nhiên cũng có sự góp mặt của Đường Tư Kỳ. Nhưng lúc ấy cô vẫn là con rùa rụt cổ, mang trở ngại tâm lý sợ hãi xã hội nên chỉ có thể trốn trong nhà ngắm nữ thần qua màn hình điện thoại.
Trong video clip, Phùng Giai Thần hoá thân thành mỹ nữ cổ trang, uốn mình theo vòng quay của con lật đật, vô cùng thu hút và quyến rũ. Lâu lâu chị nhìn về phía ống kính cười bẽn lẽn muốn nói rồi lại thôi. Khi cao hứng, sẽ giơ tay chạm vào một vị khách may mắn. Nhưng đôi lúc lại tỏ vẻ e thẹn, chỉ dùng quạt giấy khẽ phớt nhẹ một cái rồi xoay đi mất hoặc thậm chí không ít lần “ngúng nguẩy” khước từ làm biết bao trái tim ngã rạp và khao khát một lần trong đời được chạm tay mỹ nhân.
Mê lắm nhưng bị cái con lười nó ghìm chân thế nên dần già niềm ước ao đó cũng trôi vào quên lãng. Mãi cho đến hôm nay, khi đang đứng lơ ngơ trên phố đi bộ Tây An thì chợt trông thấy bóng hình thần tượng. Đường Tư Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, âm nhạc đã vang lên, Phùng Giai Thần uốn mình xoay tròn một vòng bắt đầu nhảy múa.
Phải có mặt tại hiện trường thì mới biết công việc này không hề dễ dàng tẹo nào. Nửa thân dưới của người diễn viên bị cố định chặt vào khung sắt, để điều khiển và kiểm soát bục múa lật đật, họ chỉ có thể sử dụng sức ở vùng eo và thắt lưng, phải nói là khó khăn, vất vả vô cùng.
Người bình thường leo lên cái bục lật đật kia khéo chỉ một giây là ngã đổ nhào, thế mà Phùng Giai Thần vừa phải giữ thăng bằng, vừa phải kết hợp nhảy múa, đồng thời không quên tương tác với khán giả bằng ánh mắt nhu tình và nụ cười tươi tắn luôn thường trực trên môi.
Có lần chị chia sẻ vui, mỗi ngày sau khi kết thúc công việc, hông và đầu gối của chị cứng đến độ kêu răng rắc.
Thế mà chị vẫn cười, nụ cười rạng ngời tươi rói. Và Đường Tư Kỳ tin chắc nụ cười ấy xuất phát từ đam mê và lòng yêu nghề cháy bỏng. Chứ nếu không phải đam mê chân chính thì thật Đường Tư Kỳ không nghĩ ra được sức mạnh nào có thể khiến người con gái ấy kiên trì tới cùng, khi mà các đồng nghiệp đã lần lượt rời đi.
Để đảm bảo an toàn cho diễn viên và ổn định trật tự chung, ban tổ chức cho dựng ba vòng rào chắn xung quanh sân khấu đồng thời có đội ngũ bảo an điều phối khán giả di chuyển để ai cũng có cơ hội được một lần nhìn gần nữ thần. Đường Tư Kỳ thong thả đi theo sự chỉ dẫn. Và bất ngờ thay, cô vừa đi tới thì nữ thần cũng đồng thời “bay” tới, nhìn cô cười ngọt ngào. Không hiểu ai mách bảo mà tự dưng Đường Tư Kỳ nhanh trí vươn tay ra, nữ thần vuốt khẽ một cái rồi nhẹ nhàng lướt đi như gió thổi.
Đường Tư Kỳ chết sững tại chỗ…chuyện gì vừa xảy ra…chạm…chạm tay rồi sao?
Anh trai đi đằng sau hâm mộ rớt tròng mắt nhưng cũng lụng bụng đầy ghen tỵ: “Tôi đi ba tối rồi đấy mà đến cái quạt của nữ thần cũng chưa chạm được thế mà cô vừa tới đã được cầm tay, may thế không biết.”
Đường Tư Kỳ cứ cười ngây ngô thôi, chả nói được gì. Mà còn nói gì được nữa, đúng là may thật mà!
Đến tận lúc anh bảo an thúc giục, Đường Tư Kỳ mới lưu luyến cất bước rời đi.
Phải công nhận nữ thần ở ngoài đẹp hơn trong clip rất nhiều. Hôm nay chị mặc một chiếc váy đỏ chấm đất, tóc vấn theo phong cách thời Đường, liên tục xoay vòng cùng các động tác uyển chuyển tinh tế. Khán giả cứ ngất ngây trong nụ cười ngọt ngào và mê mẩn đuổi theo vạt váy mềm mại lúc gần lúc xa của chị.
Giữa dòng người đông đúc, một mình chị say mê nhảy múa, không màng các động tác khó có thể khiến cơ thể bị thương, không màng khán giả người đến kẻ đi, cũng chẳng để ý phố phường ồn ào đông đúc, chị cứ thế, chìm đắm trong điệu vũ của riêng mình, tách biệt hẳn với thế giới, đẹp huyền ảo như một mỹ nhân Đường triều thực thụ.
Đường Tư Kỳ chợt phát hiện, khi một người chuyên chú làm một việc gì đó, người ta sẽ toát ra mị lực kỳ diệu.
Nếu không nhờ sự kiên trì lúc trước thì Phùng Giai Thần sẽ không có hào quang hôm nay và khán giả cũng mất đi cơ hội thưởng thức một loại hình nghệ thuật độc đáo.
Tin chắc chẳng ai biết được những khó khăn mà Phùng Giai Thần đã phải trải qua, nhưng nỗ lực của chị thì tất cả mọi người đều thấy rõ. Chị thực sự nghiêm túc với nghề, đặt công việc biểu diễn làm mục tiêu hàng đầu, chuyên chú và tận tậm. Vì tiết mục mà vượt qua đau đớn, khoác lên mình ánh mắt nụ cười, hoàn hảo nhập vai và đã thành công khuynh đảo chúng sinh, gặt hái hào quang rực rỡ.
Thật là đáng khâm phục!
Trước có ngài Huyền Trang, giờ là chị Phùng Giai Nhân. Hình như Tây An toàn những người có ý chí và nghị lực thì phải. Có vẻ như cô lại biết thêm một điều nữa về mảnh đất cố đô này rồi, phải nhớ kỹ để sau này ghi vào phần nhận xét mới được.
Ra khỏi hàng rồi nhưng Đường Tư Kỳ vẫn lưu luyến nữ thần lắm, đứng tít bên ngoài nhưng vẫn cố rướn cổ xem cho hết buổi biểu diễn mới rời đi.
Lúc này, Đại Đường Bất Dạ Thành khởi động, tất cả các toà tháp lên đèn rực rỡ, sáng bừng cả bầu trời đêm. Phía xa xa, Tháp Đại Nhạn vàng rực, thu hút mọi ánh nhìn. Cả tuyến phố đi bộ chìm trong sắc màu lung linh huyền ảo và âm hưởng lễ hội tưng bừng rộn rã. Dọc đường, đâu đâu cũng thấy ca vũ, nhạc vũ tràn đầy khí thế từ đàn, trống, phách, rồi còn có cả hí kịch, biểu diễn võ thuật, hoá trang diễu hành…tất cả đã tái hiện hoàn toàn khung cảnh thời Đường hưng thịnh và tuyệt mỹ.
Đại Đường Bất Dạ Thành phải nói là quá hoành tráng. Mặc dù chân mỏi rã rời nhưng Đường Tư Kỳ vẫn cố đi bằng hết rồi mới trở lại khách sạn.