Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 192: Hữu chí cánh thành
Sau một ngày dài đi bộ khắp nơi, cả người đau nhức ê ẩm, vừa đặt lưng xuống mặt giường êm ái là Đường Tư Kỳ chỉ muốn nằm liệt không động đậy. Cô lười biếng lướt mạng xã hội chán chê rồi lại vô thức quay về hệ thống.
Cái thông báo [Không chấp nhận đáp án] vẫn chần dần ngay đó, rồi bốn ô kế tiếp vẫn trống huơ trống hoác, trông rõ chán!
Nhưng không sao, “không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên”, đã đặt chân đến mảnh đất Tây An, hít thở không khí cố đô ngàn năm văn hiến thì ít nhiều cũng phải học được phẩm chất quý báu của người dân nơi đây chứ.
Gặp khó khăn không chán nản lùi bước, phải hừng hực ý chí tiến lên.
Cứ thế, Đường Tư Kỳ tự khích lệ bản thân, phải cố gắng đẩy nhanh tiến độ chứ cứ rề rà kiểu này có khi hết thời hạn một tháng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ mất.
Đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì ngoài phòng bỗng vang lên tiếng động “lách cách…” Hình như có người vào. Đường Tư Kỳ hé mắt thăm dò. Ồ, là một bạn nữ đang lúi húi kéo Vali ra khỏi tủ chứa đồ để sắp xếp lại hành lý thì phải.
Đường Tư Kỳ chợt loé lên sáng ý, đây rồi, xa tận chân trời gần ngay trước mặt, chẳng phải nhóm đối tượng thứ hai ở ngay đây sao?!
Thế này thì việc gì phải ra đường tìm người xa lạ cho khó. Chi bằng hỏi luôn những bạn ở cùng có phải dễ hơn không, họ cũng là khách du lịch đó thôi. Hơn nữa lại toàn người trẻ tuổi với nhau, nhất định sẽ dễ hàn huyên tâm sự hơn.
Đến đây, Đường Tư Kỳ chợt nhớ tới chuyến du lịch đầu tiên tới Hàng Châu và có cơ duyên làm quen với Cam Cam cùng Cơm Cháy khi cả ba ở chung một phòng hostel giường tầng.
Đợt đấy, ba cô lập thành nhóm cùng ăn cùng chơi, cùng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể và tất nhiên bao gồm cả cảm nghĩ cá nhân về Hàng Châu nữa.
Thế nên mắt thấy cô gái kia sắp thu dọn xong hành lý, Đường Tư Kỳ vội vã lao vụt ra, dè dặt cất lời
“Xin…xin chào…bạn đi du lịch một mình hả?”
Nhưng có lẽ vì căng thẳng quá đâm ra tim đập càng lúc càng nhanh và giọng nói lí nhí nhỏ dần
“Bạn có muốn đi cùng nhau không?”
Cô gái kia ngẩng đầu nhìn thoáng một cái rồi lập tức quay đi ngay
“Ngại quá nhưng tôi thích đi một mình.”
Dứt lời, cô ấy nhét vội cái Vali vào ngăn tủ rồi chui tọt vào khoang của mình, đóng sầm cửa lại trước sự ngỡ ngàng của Đường Tư Kỳ.
Đường Tư Kỳ đứng đực tại chỗ nhưng không hề giận mà phảng phất hiểu được cảm giác của Cam Cam và Cơm Cháy lúc lần đầu tiên gặp mình. Khi ấy, cô cũng hành xử hệt như cô gái này, chỉ biết thu mình lại, sợ hãi và trốn tránh.
Thôi không sao, lần tới tìm cách khác vậy. Đường Tư Kỳ ôm tiếc nuối định quay về phòng thì đột nhiên cánh cửa khoang kế bên bật mở, một chị gái ào ra, hai mắt mở to đầy vẻ hưng phấn: “Em tới Tây An chơi hả? Một mình luôn? Chị cũng vậy nè, hay là đi chung đi. Một mình đi du lịch chán thấy mồ, nếu biết trước như này thì có đánh chết chị cũng không đi một mình.”
Đường Tư Kỳ mừng lắm, nhưng còn chưa kịp nói gì thì chị ấy đã liến thoắng một tràng giang đại hải, chẳng cho ai chen lời
“Chị hối hận quá, tự nhiên một mình chạy tới đây, đúng là điên hết chỗ nói. Nhưng mà tụi bạn chị chẳng đứa nào chịu đi cùng, gia đình cũng vậy, đã mất công rủ mà ai cũng chối, bực cả mình. Mà chị xui lắm em, lúc đi còn không mua được vé giường nằm cơ, phải ngồi ghế cứng. Ôi má ơi, đau hết cả người ngợm, từ bé đến lớn chị chưa bao giờ đi du lịch kiểu cực xác như vậy á, làm gì cũng có mọi người lo cho hết….”
Bà chị nói vừa nhanh vừa nhiều, bắn như súng liên thanh khiến Đường Tư Kỳ váng hết cả đầu. Tuy gần đây chứng trở ngại giao tiếp đã bớt hơn nhưng nói chuyện với tốc độ chóng mắt và liên tục suốt năm phút không dừng thế này thì quả thực vượt ngoài sức chịu đựng của Đường Tư Kỳ.
Song khổ nỗi, bà chị kia được đà là xả liên hồi, không cần biết đối phương có muốn nghe hay không, cứ nói cho thoả cái nư mình đã. Hết phàn nàn bạn bè gia đình rồi vòng sang càm ràm những vấn đề gặp phải dọc chuyến đi. Mỗi lần Đường Tư Kỳ mấp máy toan mở lời là chị ta lại nói át qua, ào ào như đánh trận.
Thật sự lần đầu tiên gặp phải kiểu người này đâm ra Đường Tư Kỳ lúng túng không biết xử lý tình huống sao cho phải.
Đang rối trí thì may quá, bà chị bị sặc nước bọt do cái tội nói tham, thế là Đường Từ Kỳ chớp thời cơ liền: “Ngại quá giờ em có việc phải ra ngoài, chào chị nhé.”
Bà chị vừa tu nước ừng ực vừa vẫy vẫy tay ra điều hẹn lúc khác nói tiếp.
Đường Tư Kỳ sợ hãi chạy một mạch như ma đuổi, lúc ra đến cửa khách sạn mà bên tai vẫn văng vẳng cái giọng nói chát chúa vỗ dồn dập vào màng nhĩ.
Đường Tư Kỳ ngẩng mặt nhìn trời…
Quả nhiên không phải bạn cùng phòng nào cũng dễ thương như Cam Cam, Cơm Cháy và Tiểu Vũ.
Vẫn biết ra ngoài sẽ gặp nhiều dạng người khác nhau nhưng không ngờ lại có những kiểu đáng sợ tới vậy. Thôi thôi, dẹp ngay cái ý định khai thác thông tin từ bạn cùng phòng, coi bộ kiếm du khách bên ngoài vẫn khả thi hơn.
Đúng lúc này, có một đôi tình nhân tay trong tay đi ngang qua, chàng trai yêu chiều hỏi bạn gái: “Thế nào? cục cưng của anh thích Tây An chứ?”
Cô gái cười ngọt ngào: “Thích lắm ạ, thích cực kỳ cực kỳ luôn! Nhất là ngắm cảnh đêm từ Tháp Chuông, trời ơi đẹp mê hồn. Trước giờ em vẫn luôn có thiện cảm với những nơi mang đậm sắc màu lịch sử mà. Tuy rằng có vài chỗ làm du lịch chán thật nhưng phải công nhận Tây An đặc biệt hơn hẳn, vừa có nhiều di tích lịch sử lại có nhiều đồ ăn ngon nữa, chỉ đáng tiếc kỳ nghỉ của bọn mình ngắn quá…”
Những lời này vô tình lọt vào tai Đường Tư Kỳ và khiến cô chợt nhận ra điểm mấu chốt. Đúng rồi, hệ thống chỉ yêu cầu cô thu thập cái nhìn của du khách về Tây An thôi, chứ có buộc cô phải bắt chuyện với họ đâu. Mà thu thập cũng có nhiều cách, tỷ như nghe lén chẳng hạn!
Cô chỉ cần chịu khó đi nhiều một chút, tỷ mỉ quan sát và nghe ngóng, khỏi cần đích thân mở lời. Cách làm này tuy cực thân nhưng dễ dàng hơn cho Đường Tư Kỳ rất nhiều.
Cô vui như mở cờ trong bụng, nhanh chóng lướt tìm danh sách ưu đãi để chọn điểm đến tiếp theo. Xem nào, chọn Đội quân đất nung đi, chỗ đó nổi tiếng, nhất định sẽ rất đông du khách tới tham quan.
Quyết định xong lịch trình ngày mai, Đường Tư Kỳ vui vẻ quay về khách sạn chuẩn bị ngủ dưỡng sức thì nào ngờ đụng trúng ngay bà chị nhiều chuyện ban nãy.
Vừa thoáng thấy bóng Đường Tư Kỳ là cái miệng lại tía la tía lia: “Ê em em, mai đi Bảo tàng Thiểm Tây không? Chị đang định đăng ký vé nè. May quá, giờ vẫn đăng ký được vé sáng mai. Bạn chị đi rồi, nghe bảo trong đó đẹp lắm, có rất nhiều đồ cổ, tha hồ xem. Em đi không? Đi đi, đi chung cho vui, chị cũng muốn kiếm người nói chuyện chứ đi một mình chả biết nói cùng ai. À, còn có thể chia tiền xe, tiền thuê hướng dẫn viên nữa. Anh bạn chị cũng bảo là vào đó thì phải thuê hướng dẫn viên mới hiểu được. Anh ấy còn nói…”
Rồi, chương trình phát thanh lại bắt đầu rồi, Đường Tư Kỳ muốn ong hết cả não, nhưng lần này cô có kinh nghiệm hơn, vội vàng ngắt lời: “Chị chị, thật ngại quá, ngày mai em có sắp xếp khác rồi, chị đi tham quan một mình nhé. Hôm nay em mệt quá, em đi ngủ trước đây, chị ngủ ngon.”
“Ơ….ừ…vậy ngủ ngon.” Bà chị tiu nghỉu ngắn tũn mặt, thế là không được buôn thâu đêm suốt sáng à, chán nhỉ!