Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 197: Nghệ thuật bí truyền
Đường Tư Kỳ ngớ ra: “Tớ chưa, đó là cái gì?”
Cô gái hào hứng giải thích: “Hát Tần Khang là một di sản văn hoá phi vật thể của tỉnh Thiểm Tây. Ngoài ra còn có múa rối bóng nữa, người ta vẫn thường tổ chức các buổi trình diễn Hoá Âm Lão Khang (1) đấy. Nếu cậu có thời gian thì nên đi xem thử một lần cho biết, rất hay và bổ ích.”
“Ngoài ra, tớ còn thích Tháp Tiểu Nhạn và Bảo tàng rừng bia (2) nữa. Cậu đã đi chưa? Nếu chưa thì nhất định phải đi, đảm bảo sẽ không làm cậu thất vọng.”
“Đến bảo tàng rừng bia chắc chắn cậu sẽ thu được nhiều kết quả bất ngờ cho xem. Nhưng nhớ là phải nghe thuyết minh đấy, nếu không cậu sẽ không biết ở đó có bao nhiêu bảo vật quý giá đâu. Đến nay nó đã trở thành Viện bảo tàng nghệ thuật khắc đá cổ lớn nhất Trung Quốc. Trong đó có một khu được xem như bảo tàng nghệ thuật thư pháp. Vào đó á hả, cậu sẽ bắt gặp tác phẩm của hầu hết các nhà thư pháp nổi tiếng Trung Quốc, đặc biết nhất là có bia của Vương Hy Chi - người được tôn xưng là “thư thánh” với nghệ thuật thư pháp đến mức trác tuyệt. Ôi, tiếc là tớ không biết gì về thư pháp, chứ không hẳn là đã học hỏi được rất nhiều.”
Hết di tích văn hoá lại chuyển sang chủ đề ẩm thực địa phương, Đường Tư Kỳ được hai cô bạn khai sáng cho rất nhiều thông tin mới lạ và thú vị.
Tuy nhiên cuộc vui nào cũng phải kết thúc. Tháp Chuông rực sáng đèn hoa đã ở ngay trước mặt kia rồi, xe phải dừng bánh thôi. Ba người chia nhau tiền phí rồi vẫy tay chào tạm biệt, chia thành hai ngả. Đường Tư Kỳ thong thả tản bộ về khách sạn, tâm tình khoan khoái vui mừng vì hôm nay thực sự là một ngày bội thu.
Hai ngày kế tiếp, Đường Tư Kỳ lần lượt đi tới các điểm theo lời giới thiệu của hai cô ấy. Đầu tiên là tới Tháp Tiểu Nhạn, Bảo tàng rừng bia. Sau đó là kiếm một quán trà cổ xem biểu diễn kinh kịch.
Đúng là phải tới tận nơi cảm nhận trực tiếp và tìm hiểu thấu đáo thì mới biết được Tần Khang chính là loại hình hí khúc cổ xưa nhất Trung Quốc và Hoá Âm Lão Khang là bộ môn múa rối bóng của dân tộc Hán, có từ rất lâu đời và chỉ truyền thừa trong nội bộ thôn Sang Tuyền, huyện Hoá Âm, Thiểm Tây. Vì rất nghiêm ngặt trong việc truyền dạy, tuyệt không để lộ bí quyết cho người ngoài khác họ thế nên bao đời nay Hoá Âm Lão Khang vẫn giữ trọn vẹn bản sắc, cái gốc, cái hồn, cái cốt lõi tinh tuý của bộ môn nghệ thuật giàu giá trị lịch sử và văn hoá nổi bật.
Lúc Đường Tư Kỳ đến nơi, giống hệt như cô bạn hôm qua đã cảnh báo, quán trà đông kín mít, không một chỗ trống, cũng may Đường Tư Kỳ có chuẩn bị trước, chứ không là phải lủi thủi ra về trong tiếc nuối rồi.
Buổi biểu diễn bắt đầu, bên phải sân khấu có một màn hình lớn chạy phụ đề để đảm bảo khán giả có thể nghe hiểu những gì diễn viên hát xướng.
Khiến Đường Tư Kỳ phấn khích và thích thú hơn cả là tiết mục múa rối bóng. Nội dung câu chuyện kể về một anh chàng rình mò trước nhà ba vợ để nhìn lén mặt cô dâu sắp cưới và từ đó kéo theo nhiều tình huống cười ra nước mắt.
Tình tiết hài hước kết hợp với âm nhạc và tạo hình nhân vật rối bóng sinh động, hóm hỉnh, khiến khán giả ngồi dưới được trận cười no bụng.
Mặc dù thời gian biểu diễn hơi ngắn nhưng mọi người đều cảm nhận được sâu sắc nét hấp dẫn và lôi cuốn riêng biệt của nghệ thuật truyền thống Thiểm Tây.
Ngồi cạnh Đường Tư Kỳ là một vị khách Nhật Bản, suốt buổi xem, anh ấy cứ gật gù tấm tắc “Yoi…Yoi…”
Tuy rằng một chữ bẻ đôi không biết nhưng nhờ kinh nghiệm xem manga anime trường kỳ thành ra Đường Tư Kỳ cũng đoán được đại khái là anh ta đang khen.
Buổi biểu diễn đã hạ màn thế nhưng có lẽ vì quá xúc động mà Đường Tư Kỳ vẫn nán lại tại chỗ, chầm chậm hồi tưởng lại cuộc hành trình mấy ngày qua ở Tây An.
Giả dụ cô chỉ là một du khách thông thường, không phải tới vì nhiệm vụ thì cô sẽ cảm thấy thế nào?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Đường Tư Kỳ mở điện thoại ra, nghiêm túc ghi lại cảm nhận của bản thân
[ Bởi vì là cố đô của 13 triều đại trong lịch sử thế nên Tây An không chỉ khiến du khách kinh ngạc cảm thán vì có quá nhiều danh lam thắng cảnh, di tích cổ xưa mà còn bởi những di sản văn hoá vật thể cũng như phi vật thể vô cùng phong phú và quý báu. Những điều này vô hình chung đã hun đúc và nuôi dưỡng mảnh đất Tây An giàu truyền thống, con người Tây An giàu ý chí phi thường. Đây là một thành phố thích hợp để du lịch và trải nghiệm lịch sử.]
Trả lời xong, Đường Tư Kỳ thấp thỏm nắm chặt điện thoại chờ đợi kết quả từ hệ thống.
[ Câu trả lời tương đối toàn diện. Được thông qua.]
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành 1/5 nhóm đối tượng. Phần thưởng: +5 viên kim cương
Bảo khố: 7 viên kim cương. ]
[ Ngoài ra, hệ thống tặng bạn thêm một phần thưởng nhỏ. Mời bạn tới Cửa Hàng Vật Phẩm để kiểm tra.]
Cám ơn trời Phật, thông qua rồi!
Ồ, lại còn tặng thêm quà nữa chứ, làm gì mà khách sáo thế…cơ mà cô thích lắm, hehe!
Đường Tư Kỳ cười híp mắt, nhanh tay mở ngay Cửa Hàng Vật Phẩm.
Wow, đợt này hệ thống hào phóng dữ, lúc trước thì danh sách tham quan, giờ tới danh sách quán ăn.
Để xem có gì nào…
-Nhà hàng Tuý Thập Tam: Voucher 100 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng
-Nhà hàng Canh ức dê truyền thống: Voucher 100 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
-Quán cơm mẹ nấu: Voucher 100 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
-Quán Ánh Sáng Trường An bánh mỳ kẹp thịt: Voucher 50 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
Đã thật, toàn là các quán nổi tiếng lâu đời đảm bảo hương vị chính tông cố đô. Thế này thì đổi luôn cả bốn chứ còn chần chờ gì nữa.
Tuy nhiên ngón tay chưa kịp hạ xuống đã khựng ngay tại không trung vì cái thông báo chết tiệt
[ chú ý: Người chơi chỉ có thể chọn một trong bốn cửa hàng.]
Haizzz, tưởng được cả, hoá ra chỉ có một thôi à, làm mừng hụt!
Đường Tư Kỳ vò đầu bứt tóc chọn tới chọn lui. Vì quán nào cũng ngon, món nào cô cũng muốn nếm thử, biết chọn gì bỏ gì bây giờ?!
Khó quá, Đường Tư Kỳ bèn lên mạng đọc bình luận.
Sau một hồi nghiên cứu bạc cả đầu, cô quyết định chọn canh ức dê đi. Dù sao tới Tây An đã lâu mà chưa có dịp ăn món này, với lại đây cũng là một trong những đặc sản đặc sắc, rất đáng để thử.
Rồi, không đắn đo nữa, Đường Tư Kỳ dứt khoát xuống tay, đổi 1 đồng vàng lấy voucher 100 nhân dân tệ của nhà hàng Canh ức dê truyền thống.
Có tiền rồi, đi ăn thôi, đói bụng quá!
===
Chú thích:
(1)Hoá Âm Lão Khang - 华阴老腔: Là một loại hình múa rối bóng của dân tộc Hán, bảo tồn nhiều chuyện kể dân gian, là tiền thân của nhiều loại tuồng địa phương Thiểm Tây cận đại Trung Quốc.
(2)Bảo tàng rừng bia hay còn được gọi là Bi Lâm, là bảo tàng bia cổ lớn nhất Trung Quốc, là một thư viện khổng lồ và vô tận về kinh Phật, lịch sử và nghệ thuật thư pháp được điêu khắc và lưu truyền theo một cách vô cùng độc đáo.
Bi Lâm nằm ở phía Tây Nam của một khu rừng rộng lớn thuộc thành Tây An với hơn 2.300 tấm bia đá các loại.