Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 198: Kinh doanh thật thà
Ngồi vào bàn, vì có phiếu giảm giá trong tay thế nên Đường Tư Kỳ tha hồ gọi thả cửa. Cô chỉ dọc tờ thực đơn đọc liên lu liền lù: “Một phần canh ức dê lớn, một đĩa rau xào, một phần bánh kẹp…”
Ông chủ đứng bên tá hoả khuyên ngăn: “Em gái em gái, em đi có một mình đừng nên gọi nhiều quá. Đợi lát nữa ăn không đủ rồi hãn gọi thêm.”
Đường Tư Kỳ: “Ồ…mỗi phần nhiều lắm hay sao ạ?”
Ông chủ thật thà đáp: “Cũng nhiều đấy, sợ là một mình em ăn không hết đâu.”
Nghe vậy, Đường Tư Kỳ lập tức đổi phần to thành phần nhỏ.
Dẫu cầm phiếu giảm giả thì cũng không thể gọi bừa phứa được. Lãng phí thức ăn mang tội chết!
Ghi xong bàn của Đường Tư Kỳ thì khách bàn bên ra hiệu muốn gọi món. Trùng hợp là anh trai bên đó cũng gọi quá trời quá đất. Ông chủ lại một lần nữa phải ra mặt khuyên khách hàng gọi từng ít một, hết lại kêu thêm.
Lát sau lại có khách mới tiến vào, ông chủ niềm nở tiếp đón và tất nhiên không quên nhắn nhủ đừng nên kêu nhiều, sợ ăn không hết thành ra lãng phí.
Cảnh tượng nhìn qua rất buồn cười nhưng lại toát lên được cái vẻ thật thà, chân chất của ông chủ quán dễ mến.
Rất nhanh, hai phần canh ức dê của Đường Tư Kỳ và anh khách bàn bên được bưng lên.
Nhìn cái tô chà bá lửa trước mặt rồi lại nhìn sang cái tô to gấp rưỡi ở bàn kế bên, Đường Tư Kỳ thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy đã đổi sang phần nhỏ, chứ mà kêu phần to chắc lát ăn xong phải nhờ người khiêng cô ra ngoài mất.
Khách vào đây tất nhiên là đều muốn thưởng thức đặc sản ức dê, tuy nhiên mỗi người lại có cách thể hiện riêng. Người im lặng đắm chìm vào tầng tầng lớp lớp hương vị quyến rũ, người lại vừa ăn vừa không ngừng bàn luận với chúng bạn
“Ngon thật, vẫn là đi tự túc sướng hơn, ông nhở! Lần trước đi du lịch cùng đoàn bị cho ăn như ăn cơm heo, không thể nào nuốt nổi.”
“Ông nói quá, làm gì tới nỗi như cơm heo. Nhưng phải công nhận quán này chất lượng hơn hẳn. Mà chọn du lịch theo đoàn thì phải chịu thôi, mấy công ty nó móc nối với quán xá để ăn chia hoa hồng mà.”
“Công nhận lần trước đi bực thật, đúng là chuyến đi đầy bão táp, hết ăn chặn rồi lừa đảo. Sau đợt đó hình ảnh Tây An trong mắt tôi giảm hẳn, bị ám ảnh về du lịch bẩn luôn ấy. Nhưng giờ mới biết mình đánh giá phiến diện quá, không nên vơ đũa cả nắm bởi ở đâu chẳng có người tốt kẻ xấu. Ví dụ như ông chủ tiệm này làm ăn rất đàng hoàng, thành thật. Người ta làm chủ thì chỉ mong bán được càng nhiều càng tốt, còn ông ấy thì chỉ sợ khách lãng phí tiền, haha, đúng là lạ đời.”
“Thì tại lần đầu nhiều bỡ ngỡ nên muốn mua tour cho nhàn. Nhưng từ giờ trở đi cứ tự túc là hạnh phúc thôi.”
“Tôi là trước nay không mê cái món thịt dê, tại cái mùi nó gây gây khó chịu lắm. Nhưng quán này chế biến rất sạch, không hề tanh hôi tí nào. Giờ quay ra mê mới chết chứ, haha. Có khi phải quay lại Tây An nhiều lần vì nó đấy.”
Cuộc nói chuyện phiếm giữa hai anh trai đã vô tình thu hút sự chú ý của Đường Tư Kỳ. Tại cô đang có nhiệm vụ mà thế nên rất chăm chú để ý xung quanh.
Đường Tư Kỳ vừa ăn vừa lắng tai nghe và đã hóng được kha khá chuyện hay ho.
Ví dụ như việc các anh ấy đi du lịch đoàn và gặp rất nhiều sự cố í ẹ, còn tệ hơn cả Tour Lạc Sơn của cô nữa. Hình như đó là vấn nạn chung của mua Tour đoàn hay sao ấy!
Hay như đợt này nổi máu liều, xách Balo đi tự túc thì lại lao đao vì lạc đường. Đúng là chết cười với mấy ông!
Tới khi bọn họ đi rồi, Đường Tư Kỳ vẫn ngồi lặng tại chỗ miên man suy nghĩ. Mấy ngày nay cô đã nghe được không ít lời nhận xét đánh giá về phương diện tham quan du lịch và cả ăn uống vui chơi nữa. Như vậy chắc cũng đủ tư cách để trả lời nội dung thứ hai rồi nhỉ?
Dẫu đúng dẫu sai cũng chẳng mất gì, thôi thì cứ thử xem biết đâu lại thông qua
[ Ấn tượng của khách du lịch về Tây An: Tây An là thành phố du lịch lịch sử. Tuy nhiên vẫn tồn đọng nhiều bất cập trong khâu quản lý và vận hành dịch vụ, mặc dù hiện nay đã được cải thiện đáng kể song chưa triệt để. Du khách không hài lòng về các Tour du lịch địa phương nên thích chọn đi tự túc hơn. Tuy nhiên khi đi tự túc thì sẽ không có hướng dẫn viên thuyết minh dẫn đến việc không hiểu được ý nghĩa văn hoá cũng như giá trị lịch sử của các khu di tích. Từ đó ảnh hưởng tới trải nghiệm và nhận thức của du khách. Bên cạnh những mặt hạn chế thì không thể không nhắc tới các điểm mạnh của Tây An mà không nơi nào có, đó là truyền thống và hào khí của Trường An xưa; là những công trình bảo tồn, tôn tạo, phục hồi và phát huy tối ưu giá trị lịch sử văn hoá ở các khu di tích thắng cảnh; là cái hồn dân tộc vẫn luôn được giữ gìn thông qua việc lưu truyền các loại hình nghệ thuật dân gian rồi đưa chúng đến gần hơn với thế hệ trẻ. Và cuối cùng, cũng là cái được đánh giá cao nhất chính là ẩm thực Tây An. Du khách đặc biệt yêu thích cũng như dành rất nhiều lời khen tặng có cánh.]
Viết xong mới thấy sao chê nhiều thế nhỉ, Đường Tư Kỳ cũng hơi rén rén. Nhưng đây là kết quả mà cô tổng hợp được từ rất nhiều các tốp khách khác nhau, hệ thống có chấp nhận hay không thì chưa biết nhưng cô đảm bảo mình đã làm việc hết sức khách quan, không hề thêm bớt ý kiến cá nhân của mình vào.
Kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn, Đường Tư Kỳ liền nhấn nút gửi.
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành 2/5 nhóm đối tượng.
Phần thưởng: +5 viên kim cương.
Bảo khố: 12 viên kim cương.]
[ Hệ thống tặng thêm một phần thưởng nhỏ. Mời bạn tới Cửa Hàng Vật Phẩm để kiểm tra.]
Ha ha ha, thông qua rồi, Đường Tư Kỳ sướng muốn nhảy cẫng. Đúng là không bõ công mấy ngày nay đi muốn mòn gót giày, à thêm cả công tình ngoáy lỗ tai để nghe lén nữa chứ, hehe!
Úi, lại có quà nữa à, Đường Tư Kỳ cười tíu tịt, miệng thì khách sáo ngại lắm ngại vừa nhưng tay đã thoăn thoắt mở Cửa Hàng Vật Phẩm ra rồi.
Cũng như hai lần trước, vẫn là một danh sách các ưu đãi với tỷ lệ quy đổi là một đồng vàng. Nhưng thay vì đi ăn, đi chơi thì lần này hệ thống cho Đường Tư Kỳ chỗ ở.
-Khách sạn Tây Cương, phòng giường đôi, 1 đêm. Giá gốc 154 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
-Seven Days Hotel (khu Tháp Đại Nhạn), phòng giường đôi, 1 đêm. Giá gốc 116 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng. -Khách sạn Như Gia (khu Tháp Tiểu Nhạn), phòng giường đôi, 1 đêm. Giá gốc 160 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
-Hostel Mười năm đeo ba lô (Khu Tháp Chuông): phòng 6 giường nữ, 3 đêm. Giá gốc 180 nhân dân tệ - quy đổi 1 đồng vàng.
Xời ơi, cái này quá dễ, nhắm mắt cũng chọn được. Đích thị là Mười năm đeo ba lô rồi!
Tuy không được nằm giường rộng rãi êm ái, không được ở phòng riêng riêng tư kín đáo, nhưng đổi lại được ở 3 đêm lận.
Đối với một người đi du lịch có ngân sách hạn hẹp như Đường Tư Kỳ thì tất nhiên phải luôn hô vang khẩu hiệu “tiết kiệm là quốc sách” rồi.
Thật ra thì cô cũng đã có ý định đổi khách sạn, tại quá phiền và nhức đầu với cái bà chị nhiều chuyện cùng phòng. Thế nhưng hai ngày nay bận chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm nhiệm vụ chẳng có thì giờ mà đi kiếm nữa. Giờ hệ thống bày ngay tận miệng, chẳng khác nào buồn ngủ vớ phải chiếu manh.
Trải nghiệm thử khách sạn con nhộng mấy ngày cho biết như thế là được rồi, giờ quay về với chốn cũ người xưa thôi!