Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 199: Chia sẻ bí kíp
Đường Tư Kỳ nhanh chóng chọn địa điểm và thời gian. Bảo khố vừa trừ 1 đồng vàng là phiếu đặt phòng cũng lập tức được gửi tới di động.
Cô nàng lòng vui như hoa nở, chạy phăng phăng về khách sạn con nhộng thu dọn hành lý tư trang, làm thủ tục trả phòng rồi kéo Vali sang hostel Mười năm đeo ba lô cách đó không xa.
Đây là lần thứ hai cô tới với chuỗi hostel Mười năm đeo ba lô. Cũng giống như ở Thành Đô, chi nhánh Tây An vẫn giữ vững tiêu chuẩn siêu sạch sẽ, siêu kỹ càng!
Tất cả mọi thứ được sắp xếp gọn gàng tới mức nhiều khách hàng còn nghi ngờ ông chủ mắc phải hội chứng OCD cơ đấy!
Dĩ nhiên là mọi người đùa vui thôi chứ nào có ai chê sạch bao giờ.
Nhưng đúng là dù đi nhiều nơi thì Đường Tư Kỳ vẫn luôn dành tình cảm ưu ái cho Mười năm đeo ba lô.
Giường nệm sạch sẽ, tủ khoá an toàn, nhà vệ sinh thơm tho, khu vực công cộng thoáng đãng rộng mở, nhiều hoạt động phong phú dành cho những ai thích giao lưu kết bạn và cũng có không gian yên tĩnh dành riêng cho hội hướng nội. Nói chung bầu không khí rất thoải mái, đảm bảo chiều lòng bất kể ai dù là khó tính nhất.
Duy nhất một điều đáng tiếc là chỗ này chỉ đón khách trong nước, thế nên đừng mong gặp khách nước ngoài ở đây.
Nhìn cái gạch đầu dòng thứ ba trong đề bài mà Đường Tư Kỳ nẫu hết cả ruột.
Ấn tượng của du khách nước ngoài về Tây An.
Trời ơi, cô đây Trung Quốc rặt, làm sao mà biết người Tây họ nghĩ cái gì.
Lần trước nhờ kỹ thuật nghe lén thượng thừa mà cô trót lọt vượt qua mục hai. Lần này tiếp tục sử dụng kỹ xảo liệu có ổn không nhỉ?
Ôi, ổn hay không cứ thử khắc biết. Với lại các cụ đã dạy rồi, kế không sợ cũ, chỉ cần hiệu quả!
Thế là Đường Tư Kỳ bừng bừng khí thế bắt tay vào việc.
Xem nào, ở Tây An chỗ nào quy tụ nhiều khách nước ngoài nhất nhỉ? Thường là họ sẽ tới các khu di tích thắng cảnh ở ngoại ô, còn trong thành phố thì nhất định là Tháp Chuông rồi.
Trùng hợp thay khách sạn cô đang ở rất gần, chỉ cần đi bộ vài bước là tới.
Nghĩ là phải làm liền, Đường Tư Kỳ lập tức lên đồ ra phố thử vận may.
Mà đúng là may mắn thật, vừa thò đầu ra ngã tư, đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ thì Đường Tư Kỳ nghe thấy tiếng xì xà xì xồ từ hai người bên cạnh.
Cái gì mà loáng thoáng “Tây An…Tây An…”, làm cô nàng mừng thầm, mon men tiến lại gần, dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hết một phút, đèn đỏ chuyển xanh, hai vị khách Tây rảo bước sang đường và vẫn tiếp tục rôm rả thảo luận, nhưng Đường Tư Kỳ lại không đi theo. Cô đứng đực sau trụ đèn giao thông, mặt mũi tái mét hốt hoảng…
Chết rồi, nghe không hiểu gì hết!
Cô chỉ biết ngôn ngữ bọn họ sử dụng là tiếng Anh, còn nội dung là gì thì một chữ bẻ đôi cũng không hiểu.
Ôi, không lẽ trình độ English của cô tệ đến vậy sao? Đường Tư Kỳ nuốt nuốt nước miếng, âm thầm chịu đả kích.
Nhiệm vụ lần này coi bộ xương xẩu đây. Bọn họ không những nói nhanh, nói nuốt âm mà còn dùng tiếng lóng và khẩu ngữ địa phương, khó nghe hơn cả bài thi IELTS nữa.
Toang rồi, không chơi chiêu nghe lén được rồi!
Chưa xông trận đã thất bại tràn trề, Đường Tư Kỳ cụp đuôi quay về hostel, ủ rũ thả người xuống giường, kéo rèm kín mít, lẳng lặng tự vấn trong đêm đen tĩnh mịch.
Ví lý do gì hệ thống lại ra cái nhiệm vụ khó tới vậy?
Khó vừa vừa thì người ta còn làm được, chứ khó quá ai làm nổi?
Cái trước đã khó rồi, nhưng miễn cưỡng dùng mưu trí thì vẫn có thể thông qua. Nhưng sang cái này thì mánh khoé cũng phải bó tay chịu chết!
Đường Tư Kỳ uể oải lăn qua lăn lại.
Rõ ràng những nhiệm vụ trước đây toàn là đi ăn đi chơi, check-in địa danh, lục tìm đặc sản. Thế quái nào lần này lại bắt cô đi khảo sát ý kiến của năm nhóm đối tượng khác nhau???
[ Bởi vì năng lực của bạn đang từng bước tiến bộ, đặc biệt là kỹ năng du lịch và hội hoạ. Duy chỉ có kỹ năng giao tiếp là vẫn dậm chân tại chỗ. Vậy nên hệ thống đã đặc biệt thiết kế ra nhiệm vụ này để tạo cơ hội cho bạn rèn luyện thêm, giúp bạn nhanh chóng khắc phục trở ngại, tự tin và mạnh dạn hơn.]
Ồ…ra là vậy!
Đường Tư Kỳ ỉu xìu một đống, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ok, hệ thống thông minh, bao sân được hết các khả năng. Chắc hẳn biết cô sẽ lươn nên cố tình tạo ra một vài trường hợp đặc biệt bắt cô phải mặt đối mặt đương đầu thử thách chứ gì.
Thế nhưng đây không phải thử thách thông thường mà là thử thách cấp độ khủng bố.
Giao tiếp với những người không cùng ngôn ngữ, không cùng văn hoá bằng cách nào? Bằng chút vốn liếng ít ỏi trình độ mẫu giáo của cô ấy hả?
Hi…Hello…rồi sao nữa? Nhìn nhau cười ngu à?
Thôi, cho xin đi, cô không làm được!
Đường Tư Kỳ chán nản ụp mặt xuống gối! Nhưng có giấu mặt đi thì cũng chả trốn tránh được. Đã vậy thì phải đối diện thôi.
Ngồi dậy, tìm kế sách!
Đường Tư Kỳ với tay mở đèn đầu giường, lôi sách bút ra vạch kế hoạch tác chiến.
Giao tiếp mục đích là để truyền tải ý nghĩ thông qua ngôn từ, cử chỉ, điệu bộ. Một khi ngôn từ không lưu loát thì ta có thể diễn tả bằng tay chân và biểu cảm gương mặt. Chả thế mà trong tiếng Anh có cái từ “body Language” đó thôi. Tỷ như giơ ngón cái là thích. Toét miệng cười là vui vẻ. Gật đầu là YES, lắc đầu là No.
Tuy rằng tiếng Anh cô dốt thật nhưng ít nhiều cũng đã học qua, so với những người mù tịt thì cũng bập bẹ được dăm ba chữ đơn giản.
Để cẩn thận hơn, Đường Tư Kỳ ghi ra giấy một vài mẫu câu thông dụng, tự tưởng tượng một vài đoạn hội thoại ngắn ngắn, sau đó rầm rì học thuộc lòng.
Đọc một lúc, cơ miệng dẻo ra, Đường Tư Kỳ cũng dần bình tĩnh hơn.
Nhưng thế này vẫn cảm thấy chưa đủ, Đường Tư Kỳ bèn kiếm mấy diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm du lịch nước ngoài để học hỏi thêm.
Trên này, mọi người nhiệt tình chia sẻ rất nhiều bí kíp hay ho
[ Ôi xồi đơn giản lắm, gặp người nước ngoài câu đầu tiên hỏi luôn ‘are you speak Chinese’, nếu người ta Yes một phát là cứ thế mà đường hoàng xổ tiếng mẹ đẻ thôi.]
[ Nhớ lần tôi đi du lịch Bangkok, lúc lên taxi tự nhiên quên xừ mất ga tàu nói thế nào. Cuống quá nói xừ luôn Hua LamPhong (1) bằng tiếng phổ thông chuẩn, bác tài chẳng bảo gì chỉ cười cười rồi chở thẳng tôi tới đúng chỗ luôn, đỉnh chưa, haha. Cũng may tên nhà ga Thái Lan là Tiếng Trung phiên âm thành tiếng Anh, thế nên tài xế vẫn nghe hiểu được.]
[ Ôi, tôi thì không may mắn như bạn, nhưng tôi cũng nhanh trí vẽ cái đầu tàu ra giấy, bác tài cũng thông minh hiểu luôn và chở tôi đến đúng nơi cần đến.]
[ Haha, khả năng ứng biến của mọi người tài thật. Tôi thì nhát chết nên trước khi đi đâu là chuẩn bị sẵn rất nhiều hình ảnh. Tới khúc nào bí bí là lôi hình ra chỉ trỏ hỏi đường.]
[ Cứ học thuộc quyển ‘900 mẫu câu Tiếng Anh thông dụng trong giao tiếp hàng ngày’ hoặc ‘900 mẫu câu Tiếng Anh du lịch” là đảm bảo thông thuận hết. ]
[ Haha, tiếng Anh không biết cũng không sao nhưng nhất định phải thuộc nằm lòng một câu ‘Where is the toilet’, câu cứu mạng đấy, lúc gấp mà không tìm thấy chỗ xả là chết chắc không đùa đâu! ]
===
Chú thích:
(1)Ga xe lửa trung tâm Bangkok: tiếng Anh là “Hua Lamphong Grand Central Railway Station” hoặc “Gran Central Terminal Bangkok”.
Nằm ở trung tâm thành phố trong quận Pathum Wan.