Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 200: Bạn có thích Tây An không?
“Ủa, chẳng lẽ tui không phải là người cuối cùng biết tới sự tồn tại của ứng dụng phiên dịch sao. Hiện tại có muôn vàn các thể loại App dịch giọng nói, dịch chữ viết sang rất nhiều ngôn ngữ khác nhau. Như đợt tui đi du lịch Việt Nam nè, có biết tiếng biết tung gì đâu mà vẫn nhảy xe đi chơi khắp nơi. À, nhưng mà cũng có vài pha đi vào lòng đất. Tui dùng app hỏi người dân WC ở đâu, người ta cứ chỉ tới trạm xăng dầu. Tui sợ nào dám đi, nhịn muống bể bàng quan. Mãi sau mới biết trong trạm xăng dầu có nhà vệ sinh công cộng, hahaha…”
“Đúng đấy, mấy phần mềm thông dịch bây giờ rất tiện và nhanh, tui đề cử Google dịch nha, dịch chuẩn cực. Bật mí cho các bà, tui và bạn trai yêu đương qua Google dịch đó. Tui không biết tiếng Anh, còn anh ấy người Iran không biết tiếng Trung, nhưng mỗi ngày đều tâm sự thâu đêm suốt sáng, hí hí.”
“Trời đất ơi, lơ ngơ là bị táng cơm tró vào mặt liền.”
“Tâm tình yêu đương qua Google dịch, rồi ai làm lại chị :)))”
“Rồi thôi chịu đấy, mấy cái trên miễn cưỡng còn có thể học được, chứ đọc tới bí kịp của chị gái đây là pótay.com. Tui đây thuộc trường phái ế bền vững, biết kiếm đâu ra partner để luyện tập cùng chứ.”
“Haha, tui thì vẫn trung thành với phương pháp truyền thống đó là viết ra sổ tay, sau đó học thuộc lòng.”
Chủ đề này nhận được sự hưởng ứng đông đảo từ nhiều lứa tuổi và ngành nghề khác nhau. Mọi người không ngại chia sẻ các tình huống cười ra nước mắt và truyền tay nhau những kinh nghiệm thực tiễn quý báu.
Đường Tư Kỳ chọn ra những phương pháp hữu dụng và hợp với mình nhất, tải thử vài cái app phiên dịch, xem qua mấy quyển sách chuyên ngành du lịch để cấp tốc tăng thêm vốn từ.
Chuẩn bị suốt một đêm dài, Đường Tư Kỳ mới góp nhặt đủ dũng khí để thò mặt ra đường thêm lẫn nữa.
Đang lớ ngớ không biết phải bắt đầu như nào thì đột nhiên một anh tây chủ động tiến lại chỗ cô bắt chuyện
“Excuse me, I want to go to the MRT station. Can you show me the way to the station, please?”
(Cô ơi phiền cô cho tôi hỏi trạm tàu điện ngầm đi lối nào?)
“Hả?” Đường Tư Kỳ cứ nghệt thuỗn ra vì quá bất ngờ.
Mặc dầu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi nhưng đột nhiên có một anh tây ba lô cao to chạy lại, xì xồ xổ một tràng tiếng Anh làm Đường Tư Kỳ không khỏi luống cuống tay chân.
Khó khăn lắm Đường Tư Kỳ mới định thần được…Sờ tây sừn…hình như là ga tàu thì phải…
Ý anh ta muốn hỏi lối vào ga tàu điện ngầm?
Đường Tư Kỳ không quá tự tin vào phán đoán của mình nhưng cũng dè dặt trỏ ra phía sau lưng.
Anh Tây điển trai quay người rồi ôm đầu than trời, tựa hồ trách bản thân quá ngốc nghếch, nó nằm lù lù ngay kia mà nãy giờ đi qua đi lại tìm mỏi mắt không thấy. Sau rồi, anh ấy quay lại chân thành cảm ơn Đường Tư Kỳ rồi dợm bước định đi.
Thấy vậy, Đường Từ Kỳ vội hỏi nhanh một câu: “Do you like Xian?”
(Bạn có thích Tây An không?)
Trong bước chân vội vã, anh du khách quay đầu cười thật tươi nói lớn: “I love it”
(Tôi yêu Tây An)
Dứt lời, chỉ kịp vẫy tay một cái là biến mất khỏi bậc thang dẫn xuống trạm tàu điện ngầm.
AAAAAAAA, làm được rồi! Tuy rằng chỉ là một câu cơ bản đến không thể cơ bản hơn nhưng cô thực sự đã làm được rồi.
Anh ta thích Tây An! Anh ta thích Tây An! Đây là đánh giá đầu tiên mà cô khảo sát được.
Là do chính miệng cô hỏi và do chính tai cô nghe đấy nhé.
Ôi, cái cảm giác giao tiếp ngoại ngữ với người nước ngoài nó cứ sang sang thế nào ý!
Tính ra thì tiếng Anh cũng không khó lắm. Sau bao năm mài đít trên ghế nhà trường cộng với nhiều đêm luyện phim hành động Mỹ nó cũng phải ra gì và này nọ chứ!
Đừng có đùa, nhiều khi cô xem phim không cần nhìn phụ đề mà vẫn nghe hiểu đấy!
Mấu chốt là phải bình tĩnh, đừng luống cuống thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Với lại không nên hỏi những người đang vội vì dù họ có lòng muốn nói thì thời gian cũng không cho phép và lỡ họ nói nhanh quá cô cũng chẳng nghe kịp. Thế nên tốt hơn hết là chọn đối tượng có thời gian cùng mình từ từ hàn huyên tâm sự.
Đi một lát Đường Tư Kỳ thấy đói bụng, lại vừa hay đứng trước một quán mỳ Thiểm Tây nhưng bên trong toàn khách ngoại quốc. Nhìn bề ngoài thì quán khá bình dân, không hề xa hoa sang trọng, thế sao lại hút khách nước ngoài vậy nhỉ?
Đem theo sự hiếu kỳ, Đường Tư Kỳ đi vào bên trong và gọi một phần mỳ thịt thái Kỳ Sơn (1).
Lúc này trong quán đã chật kín bàn, ông chủ liền sắp xếp cho cô ngồi ghép với một vị khách khác.
Ồ, không phải mắt xanh mũi lõ à, tiếc quá. Ý nghĩ vừa thoáng qua thì Đường Tư Kỳ chợt khựng lại. Cái người ngồi đối diện sao nhìn quen mắt quá. Hình như đã gặp ở quán trà thì phải.
Đúng rồi, chính là anh ấy. Bữa đó anh ấy ngồi ngay ghế bên cạnh và cứ liên tục gật gù khen “hay…hay” bằng tiếng Nhật nên Đường Tư Kỳ rất có ấn tượng.
Đúng lúc này, anh Nhật Bản ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện: “Xin trào…Rất vui gặp em lại.”
Anh ấy chủ động dùng tiếng phổ thông để chào hỏi Đường Tư Kỳ.
Tuy cái giọng lớ lớ và phát âm không chuẩn lắm nhưng như vậy cũng đủ khiến Đường Từ Kỳ sướng điên, thanh âm cũng vì thế mà tự nhiên cao vút: “Xin chào, xin chào anh. Chúng ta đã từng gặp nhau ở quán trà, xem biểu diễn hí kịch đúng không?”
“Haha rất đúng, trùng hợp quá”, anh người Nhật cười toe toét, “tôi rất vui”
Đường Tư Kỳ há hốc miệng, kiểu nói chuyện này cũng ngộ nghĩnh quá ha, giống hệt đoạn hội thoại mẫu trong sách “Giao tiếp Hán ngữ cơ bản”.
Mà thôi kệ đi, nghe hiểu được là tốt lắm rồi. Đường Tư Kỳ lân la bắt chuyện: “Sao anh nói được tiếng Trung giỏi quá vậy?”
Anh Nhật cười toét miệng: “Xin cám ơn em, tôi chỉ biết chút chút thôi. Tôi học làm kinh doanh, quay lại Tây An học tiếng Trung.”
Ồ, đến đoạn này hơi cấn cấn nha, tuy nhiên Đường Tư Kỳ tự động gạt bỏ những khúc khó hiểu.
“Anh cảm thấy Tây An thế nào?”
“Hả?…Sorry?”
Giờ tới lượt anh Nhật bị mắc kẹt. Tiếng Trung thì lơ lớ, tiếng Anh lại không sõi nên không thể nào diễn tả ý mình. Cũng may Đường Tư Kỳ thông minh đoán anh ấy không hiểu câu hỏi nên đã thay đổi cách hỏi cho giống trong sách hơn
“Anh thích Tây An chứ?”
Y như rằng, anh Nhật Bản dễ dàng trả lời ngay: “Thích, thích rất nhiều. Tôi thích Tây An lắm. Người ở đây đông vui, nhiều người tốt, nhiều người đẹp, nhiều lịch sử văn hoá, là những thứ người Nhật Bản yêu thích nhất.”
Nói đoạn anh điều chỉnh lại dáng ngồi nghiêm trang hơn rồi tiếp tục: “Tây An là cố đô của mười ba triều đại ở Trung Quốc. Có lịch sử văn hoá rất lâu đời, Đại Đường Trường An huy hoàng giàu mạnh. Tuy hiện giờ hào quang vương triều không còn nữa nhưng đã để lại cho Tây An nhiều di sản văn hoá hơn nữa. Khí hậu chiều lòng người, trời trong nắng ấm, đặc sản bao la, là một nơi rất đáng sống.”
Không biết vì cái gì mà tự nhiên anh Nhật Bản nói năng lưu loát, hùng hồn trôi chảy, ý tứ đâu ra đấy, lại còn phát âm khá chuẩn nữa.
Cơ mà vẫn thấy thấp thoáng giống bài tập làm văn của mấy bé học sinh tiểu học nhỉ, dễ thương thật!
===
Chú thích:
(1)Mỳ thịt thái Kỳ Sơn - 岐山臊子面: Phiên bản chính tông nhất của món này xuất phát ở Kỳ Sơn, huyện thuộc địa cấp thị Bảo Kê, tỉnh Thiểm Tây.
Đây là món ăn đa dạng nguyên liệu và nhiều màu sắc, gồm màu vàng của trứng, màu đỏ của cà rốt, màu xanh của hành và màu trắng của đậu phụ hoà trộn với nhau.