Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 201: Biến cái không thể thành có thể
Đường Tư Kỳ khen thật lòng: “Tiếng Trung của anh rất tốt.”
Anh Nhật Bản cười xấu hổ: “Cảm ơn lời khen của em. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng, tôi muốn sáng tác văn.”
Chà, ước mơ lớn đấy, Đường Tư Kỳ nghẹn cười.
Đang nói chuyện thì người phục vụ bưng mỳ lên. Anh Nhật Bản rất lịch sự, không tiếp tục nói nữa mà yên lặng ăn phần ăn của mình.
Hai người buông đũa gần như cùng lúc. Có năng lượng rồi thế nên anh người Nhật càng nói càng hăng. Chỉ đáng tiếc vốn tiếng Trung vẫn chưa phong phú, lâu lâu chêm lõm bõm vài từ tiếng Anh cũng không đủ diễn tả hết dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn như sóng trào trong anh.
Cuối cùng, Đường Tư Kỳ đành phải dùng đến bảo bối Google dịch để xoá tan rào cản.
“Tôi rất thích xem biểu diễn Tần Khang. Tôi cảm giác đó là một loại hình nghệ thuật cổ xưa. Thậm chí tôi đã từng muốn tham gia lớp đào tạo hát kịch Tần Khang. Thế nhưng sau khi xem Hoá Âm Lão Khang ở quán trà. Chính là hôm ngồi cạnh em đấy. Tôi lại thấy thích Hoá Âm Lão Khang hơn Tần Khang. Dàn nhạc của họ kết hợp nhạc cụ dân tộc với các vật dụng thân thuộc trong cuộc sống thường nhật, rất thú vị. Nhất là cái người dùng viên gạch đập vào cái ghế đẩu để phát ra âm thanh, rất thích hợp với tôi. Trước đây ở Nhật Bản tôi đã từng học đánh trống, thế nên tôi rất tự tin mình có thể đảm nhận vị trí đó. Nhưng tôi tìm mãi cũng không có chỗ dạy. Nghe người ta bảo thôn bọn họ không thu nhận đồ đệ bên ngoài, chỉ truyền trong dòng họ và truyền nam không truyền nữ. Ôi, tôi tiếc quá.”
Anh Nhật Bản thở dài thườn thượt, coi bộ là tiếc nuối dữ lắm.
Nhưng được nói tiếng mẹ đẻ có khác, anh ấy thoải mái bộc lộ tâm tư tình cảm, lời văn câu chữ giàu sắc thái biểu đạt hơn ban nãy nhiều.
Trước khi tạm biệt, Đường Tư Kỳ không quên gửi lời cảm ơn: “Cảm ơn những lời chia sẻ của anh, thật sự anh đã giúp tôi một việc lớn.”
Anh Nhật Bản cười cười: “Chiện nhọ thoy chiện nhọ thoy, đừng khách séo…”
Haha, cái giọng ngọng nghịu dễ thương ghê, Đường Tư Kỳ nín cười gần chết. Tuy nhiên anh ấy đã giúp cô tự tin hơn phần nào.
Xét cho cùng thì nói chuyện với người nước ngoài không đáng sợ đến vậy và cũng không phải là một việc bất khả thi. Chỉ cần chúng ta thật tâm muốn nói thì nhất định sẽ tìm được phương pháp phù hợp cho đôi bên.
Ngay lúc này đây, Đường Tư Kỳ cảm thấy phấn chấn và lạc quan hơn bao giờ hết. Có thể là vì nhận ra trình độ tiếng Anh của mình không tệ đến mức ông nói gà bà nói vịt, có thể là vì vừa rồi gặp được một vị khách Nhật Bản biết nói tiếng Trung nên cuộc giao tiếp tương đối thuận lợi, hoặc do biết chắc đã có phần mềm thông dịch, sẵn sàng ứng cứu trong mọi tình huống chăng?!
Mặc kệ là gì đi nữa thì Đường Tư Kỳ rất có niềm tin hành trình kế tiếp nhất định thành công.
Đầu xuôi đuôi lọt, Đường Tư Kỳ nhanh chóng tìm được người thứ hai trong đội quân đông nghịt đứng đợi trước cửa quán bánh mỳ kẹp thịt, là một nữ du khách rất xinh đẹp đến từ Tây Ban Nha.
Người đâu chẳng những xinh đẹp lại còn dễ thương, cô ấy cố gắng nói với tốc độc cực chậm, sử dụng ngữ pháp hết sức đơn giản để nói cho Đường Tư Kỳ hiểu cảm nghĩ của mình về Tây An
“Đây là lần thứ ba tôi tới Tây An. Lần đầu tiên là đi công tác, tuy thời gian rất ngắn nhưng đã bị thành phố này hớp hồn. Tôi luôn bị hấp dẫn sâu sắc bởi nét đẹp trong truyền thống văn hoá Trung Quốc. Rất nhiều người khi nhắc tới Tây An chỉ biết mỗi Đội quân đất nung. Nhưng tôi muốn nói với họ rằng họ sai rồi, Tây An có nhiều nhiều lắm những di tích lịch sử vĩ đại. Ngoài ra kho tàng mỹ thực cũng không đùa được đâu…”
Nhắc tới đây như sực nhớ ra điều gì đó, chị ấy vội thúc giục Đường Tư Kỳ mau di chuyển. Nói chuyện phiếm dù có say sưa đến mấy thì cũng không thể làm chậm trễ việc xếp hàng mua đồ ngon.
Đường Tư Kỳ hiểu ý, lập tức nhích lên vài bước theo dòng người.
Chị Tây Ban Nha tiếp tục quay lại chủ đề chính
“Nói tóm lại, thành phố này có rất nhiều điều thú vị để chúng ta khai thác. Mỗi ngóc ngách đều cất giấu rất nhiều bí mật cổ xưa. Ôi, tôi thích lắm. Sau này nhất định sẽ còn quay lại đây, lần thứ tư, thứ năm và nhiều lần sau đó nữa.”
Chào tạm biệt chị gái xinh đẹp đến từ đất nước Tây Ban Nha xa xôi, Đường Tư Kỳ tiếp tục hành trình tìm kiếm của mình.
Vị khách cuối cùng cô khảo sát là một ông chú người Canada. Chú nói chú là fan ruột của Thành Long, vì trong các bộ phim điện ảnh của Thành Long giới thiệu rất nhiều nét văn hoá và cảnh đẹp Trung Hoa thế nên chú đã tới Tây An du lịch.
“Chú đã tới lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng hai lần. Tuy rằng giờ nó vẫn chỉ là một ngọn núi, không nhìn thấy gì bên trong nhưng chú tin ở phía dưới lớp đất đá đó là cả một kho báu vô tận. Đội quân đất nung chú cũng tham quan rồi, phải nói là vô cùng hoành tráng và choáng ngợp khi được tận mắt chứng kiến. Không hổ là một trong những khám phá khảo cổ vĩ đại nhất thế kỷ 20.”
Ông chú nói giọng ồm ồm, có lẽ vì quá phấn khích nên nói nhanh như gió làm Đường Tư Kỳ nghe chữ được chữ mất. May mắn cô thông minh dùng điện thoại ghi âm lại, rồi đem về hostel chỉnh tốc độ phát chậm, nghe đi nghe lại mấy lần mới có thể hiểu trọn vẹn nội dung đoạn phỏng vấn.
Thu thập đủ đánh giá của các du khách đến từ nhiều quốc gia khác nhau, Đường Tư Kỳ thành công thông qua mục số 3
[ Ấn tượng của du khách nước ngoài về Tây An: Bạn bè ngoại quốc tới Tây An du lịch rất đông, đại đa số đều bị hấp dẫn bởi truyền thống văn hoá lịch sử ngàn năm và những câu chuyện huyền thoại ly kỳ được truyền từ đời này sang đời khác. Tây An đã từng một thời huy hoàng rực rỡ, điều này không chỉ người Trung Quốc mà toàn thể thế giới đều khắc ghi. Trong mắt du khách nước ngoài, Tây An là thánh địa du lịch, là kho tàng nghệ thuật dân gian, là thủ phủ ẩm thực truyền thống. Và ngoài Bắc Kinh thì Tây An là cái tên thứ hai được nhắc đến mỗi khi người ta nói về đất nước Trung Quốc.]
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành 3/5 nhóm đối tượng.
Phần thưởng: +5 viên kim cương.
Bảo khố: 17 viên kim cương.]
Đáp án được thông qua! Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên lần này ngoài vui mừng thì cô còn có cảm giác thành tựu.
Hai mục khảo sát đầu, một là của bản thân, hai là của khách du lịch trong nước, Đường Tư Kỳ đã dùng mánh khoé để vượt qua, thế nên cũng không thấy quá khó khăn.
Song đến mục thứ ba này mới thật sự là thử thách dành cho cô. Cô buộc phải khắc phục chứng sợ giao tiếp, vượt lên trở ngại tâm lý ngôn ngữ. Ban đầu cứ ngỡ không thể, nhưng cuối cùng cô đã làm được rồi.
Lần lượt vượt qua các thử thách, thành công biến cái không thể thành có thể, Đường Tư Kỳ càng thêm vững tin và tự hào về bản thân mình.
Nếu mọi thứ tiến triển tốt, biết đâu chừng ước mơ du lịch nước ngoài sẽ đến vào một ngày không xa.
Đúng thế, biết đâu chừng…
[ Hệ thống khen tặng thêm một phần thưởng nhỏ. Mời bạn tới Cửa Hàng Vật Phẩm để kiểm tra.]
Khi Đường Tư Kỳ đang lâng lâng trong mộng ước tươi đẹp thì hệ thống đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Cô tiện tay click mở và hai tròng mắt tức khắc giãn to hết cỡ…
Wow, phần thưởng kỳ này không hề nhỏ chút nào nha!