Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 204: Kỹ năng giao tiếp
Tiểu Vũ dẫn Đường Tư Kỳ tới trước cổng một trường tiểu học.
Còn chưa đến giờ tan trường nhưng đã có không ít phụ huynh đứng đợi đón con em mình. Trong số những người đang cúi đầu lướt điện thoại thì chỉ có duy nhất một bà mẹ trẻ đứng lơ đãng nhìn vào trong sân trường, điệu bố khá là nhàm chán.
Tiểu Vũ thong thả tiến lại gần, nói rất tự nhiên: “Haizz, dạo này thời tiết nóng quá đi mất.”
“Ừ, nóng không chịu nổi”, người mẹ trẻ ngước mắt nhìn thoáng qua Tiểu Vũ, nghi hoặc hỏi: “Ủa mà cháu…đi đón ai?”
Tiểu Vũ rất trẻ, thoạt nhìn như học sinh, chẳng ra dáng phụ huynh tẹo nào. Bảo sao người ta hoài nghi cũng phải thôi.
Rất may Tiểu Vũ thông minh, ứng đối linh hoạt: “Cháu đi đón em gái. Hôm nay ba mẹ có việc bận nên cháu đi đón thay.”
Người mẹ trẻ cảm khái chép miệng: “Ngoan thật, chẳng bù cho con lớn nhà cô tí nào. Từ sau khi có em nó khó bảo lắm, suốt ngày gây chuyện nhức hết cả đầu.”
Có vẻ dò đúng đài rồi, Tiểu Vũ tiếp lời ngay: “Hồi mẹ cháu mới sinh em cháu cũng buồn bực lắm, không phải cháu ghét em mà là do tủi thân thôi. Ai bảo mẹ không cho cháu biết sớm. Cháu trọ học ở ký túc xá nên chẳng hề hay biết mẹ mang bầu đến tận khi về nhà nghỉ lễ thì mẹ đã sinh em rồi. Khi đó cháu cảm thấy mình không được tôn trọng, cảm giác mình bị ra rìa, mình là người dư thừa trong nhà.”
Người mẹ trẻ lặng đi, nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong lời Tiểu Vũ, mãi sau mới thở dài bộc bạch: “Kỳ thực nhà cô cũng không tính là giàu có gì. Từ khi có thêm đứa thứ hai, không gian sinh hoạt đúng là chật chội đi nhiều. Hai vợ chồng cũng nỗ lực tích cóp tiền muốn đổi cái nhà rộng hơn để các con có chỗ ở thoải mái. Khổ nỗi hai năm gần đây giá nhà Tây An tăng chóng mặt. Tốc độ kiếm tiền không lại được so với sự tăng trưởng của giá nhà. Con lớn cáu kỉnh, cô lại cứ tưởng tuổi dậy thì ương bướng, đòi hỏi mua sắm nên chỉ biết mắng mỏ con. Cũng tại công việc bận rộn cộng thêm áp lực cơm áo gạo tiền thành ra chẳng có thời gian và kiên nhẫn để quan tâm đến tâm tư tình cảm của con. Haizzz, chắc cô phải nói chuyện với nó nhiều hơn, tâm sự thường xuyên hơn để mẹ con hiểu nhau mới được.”
Tiểu Vũ được thể khai thác thêm: “Cô là người Tây An ạ?”
“Ừ, cả cô và chú đều là người ở đây.”
“Ủa, dân bản địa mà cũng phải lo lắng vấn đề nhà ở hả cô?”
“Có chứ. Mặc dù có đất có nhà đấy nhưng nhà nhỏ thì lại muốn nhà lớn, nhà ở khu bình thường thì lại ước chuyển sang khu cao cấp, đặc biệt là khu gần trường điểm thì cứ phải gọi là tấc đất tấc vàng. Haizzz, giờ dân ngoại lai nhiều mà số lượng công việc chỉ có vậy thành ra cạnh tranh dữ lắm. Thu nhập không mua nổi chỗ chui ra chui vào, dân bản địa cũng khó vậy chứ nào có hơn gì.”
Hai cô cháu hợp rơ, hàn huyên rõ lâu, mãi tới khi tụi nhỏ tan học mới chịu dừng.
Đường Tư Kỳ đứng một bên chỉ biết há hốc mồm thán phục. Thì ra những gì trước đây cô làm chỉ như trò trẻ con, đây mới là kỹ năng giao tiếp thượng thừa này.
“Quá đỉnh! Xin hãy nhận của tại hạ một lạy!”
Tiểu Vũ lăn ra cười ha hả: “Cô nương xin hãy tự trọng! Giỡn chứ khi nói chuyện mà vào thẳng vấn đề ngay thường khó đạt được mục đích lắm. Mấu chốt nằm ở….”
Tiểu Vũ dừng lại bày ra vẻ thần bí chọc cho bà chị Tư Kỳ sốt ruột chơi
“Là gì là gì?”
Đúng là trước giờ vẫn nghe người ta bảo nói chuyện phải biết khôn khéo đẩy đưa, phải có “mẹo” tâm lý, nhưng những “mẹo” ấy là gì thì chẳng ai chỉ dạy. Và giờ Đường Tư Kỳ đang rất nóng lòng muốn học.
“Đầu tiên, chị phải chọn phong cách giao tiếp phù hợp với từng đối tượng để tạo thiện cảm, sau đó là đặt mình vào góc độ của người ta để lắng nghe và thấu hiểu. Một khi đã kết nối được rồi thì chị thoải mái khai thác, dẫn dắt câu chuyện theo hướng mình muốn.”
“Ồ ra vậy…” Đường Tư Kỳ như được khai sáng một chân trời mới.
Đề bài đưa ra năm nhóm đối tượng, ba cái đầu là góc nhìn của khách tham quan, hai cái sau là cảm nhận của người dân sinh sống tại địa phương.
Mà mỗi người dân lại có một mối bận tâm riêng. Ví dụ phu huynh học sinh thì lo lắng giá nhà giá đất, tìm trường cho con. Anh tài xế taxi thì quan tâm đến vấn đề giao thông, chi phí cầu đường, thuế má xăng xe…
Nếu mình không biết cách dẫn dắt mà cứ hỏi chung chung thì đúng là người ta chẳng biết đâu mà trả lời.
Đường Tư Kỳ ôm đầu cảm khái: “Ôi, so với em thì có lẽ trước nay chị chưa từng có một cuộc trò chuyện tử tế đúng nghĩa với bất kỳ ai.”
Tiểu Vũ xua tay: “Không, làm gì đến mức đấy đâu chị. Tại tính cách chị hướng nội ít nói thôi. Hồi xưa em nói chuyện cũng vụng về lắm. Được như giờ là do tập luyện cả đấy. Tập quan sát cảm xúc, đọc nét mặt của người khác, xem xem người ta đang vui hay buồn, có sẵn sàng tán dóc cùng mình hay không…nói chung tập nhiều ắt quen, nói nhiều là chị sẽ không thấy ngại nữa. Cứ thoải mái, tự nhiên thôi chị, đừng áp lực.”
“Ờ ờ…chị biết rồi!” Đường Tư Kỳ nghe thì hiểu đấy, còn đợi đến lúc thực hành nhớ được bao nhiêu…thì có trời mới biết!
Nhưng mà phải công khả năng moi tin của Tiểu Vũ quá kinh. Chỉ vài câu tưởng chừng vô tình mà đã moi được giá nhà giá đất, thậm chí giá bất động sản quanh khu trường điểm mà có khi nhiều người dân sống tại Tây An cũng chưa chắc đã nắm được.
Kế tiếp, Tiểu Vũ dẫn Đường Tư Kỳ tới một tiệm cơm bình dân khá nhỏ và cũ.
Chưa đợi Đường Tư Kỳ thắc mắc, Tiểu Vũ đã ghé tai nói nhỏ: “Quán này bé, khách cũng không đông, trong lúc gọi món có thể tán gẫu cùng ông chủ đôi câu. Mình vào thôi chị.”
Đường Tư Kỳ ậm ừ đi theo cô em, vì đang nhẩm lại bài học nên động tác có chút cứng nhắc, căng thẳng.
Gọi xong món, Đường Tư Kỳ theo cách thức Tiểu Vũ dạy, bắt chuyện cùng ông chủ: “Dạo này thời tiết nóng quá anh nhỉ?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới bốn chục tuổi, rất niềm nở tiếp chuyện khách: “Vâng, đúng là hai hôm nay oi bức khó chịu quá. Mọi người đều bảo Trùng Khánh, Vũ Hán, Nam Kinh nóng như cái lò. Nhưng cứ đợi Tây An vào hè sẽ biết thế nào là nóng hơn cái lò, ngồi một chỗ mà mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ ra như tắm.”
Đường Tư Kỳ hỏi tiếp: “Thế anh đứng bếp nấu mỳ mà nóng vậy thì chịu sao nổi?”
Ông chủ thật thà chia sẻ: “Mấy nay nắng nóng quá, khách họ cũng ít ăn mỳ. Cộng thêm con đường phía trước đang làm lại đâm ra buôn bán chậm hẳn. Quá mấy ngày nữa chắc tôi đóng cửa nghỉ bán một thời gian.”
Đường Tư Kỳ: “Nghỉ bán một thời gian? Anh định đi đâu chơi hả?”
Ông chủ cười ha hả, tâm tình thoắt cái tươi tỉnh hẳn: “Lên núi Tần Lĩnh tránh nóng. Dẫn vợ con đi nghỉ dưỡng luôn.”
Đường Tư Kỳ: “Haha vợ chồng ông chủ biết hưởng thụ quá. Trên núi Tần Lĩnh có nhiều chỗ chơi lắm hả anh?”
“Khách thập phương tới Tây An chủ yếu là đi xem Tháp Chuông Tháp Trống, tháp Tiểu Nhạn, Đại Nhạn, còn dân địa phương chúng tôi thì chạy về những vùng xa xôi, hẻo lánh để trốn nắng, tránh người. Vào hè là cuối tuần nào vợ chồng con cái cũng chở nhau lên núi Tần Lĩnh chơi. Trên đó không khí thoáng đãng, cảnh thung lũng thơ mộng, bình yên. Mà cách Tây An không quá xa, tự lái xe đi được nên cũng tiện. Leo núi, lễ Phật, thay đổi không khí vài ngày rồi lại phải về cày cuốc kiếm tiền chứ thật tình thì tôi không thích cái cảnh xô bồ xô bộn chốn thành thị cho lắm.”
Đường Tư Kỳ gật gù công nhận: “Anh nói chí phải.”