Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 207: Nhớ nhà
Trong niềm hân hoan thắng lợi, Đường Tư Kỳ không quên mở bản đồ da dê để tìm manh mối về rương bảo vật cấp SSS.
Manh mối một là “màu lam”
Manh mối hai là “hơi tròn”
Vậy manh mối ba lần này sẽ là gì đây?
Đường Tư Kỳ gần như nín thở chờ đợi…
[ Chúc mừng người chơi nhận được manh mối thứ ba của rương bảo vật cấp SSS: Có chân.]
Có chân?
Đường Tư Kỳ đần thối mặt. Giời ạ, sao tự nhiên lại có chân? Thế là dự đoán của cô sai bét à?
Lần thứ hai hệ thống đưa ra manh mối “hơi tròn” kết hợp với gợi ý “màu lam”, Đường Tư Kỳ đã mạnh dạn đoán là Quả địa cầu và cực kỳ tự tin với đáp án của mình. Ai dè, tới đây trớt quớt!
Đời thuở nào quả địa cầu lại có chân bao giờ?!
Một lần nữa Đường Tư Kỳ rơi tõm vào mê cung, hoang mang, mờ mịt, mất phương hướng.
Nhìn Tiểu Vũ đang tung tăng đi bên cạnh, Đường Tư Kỳ không nhịn được liền hỏi: “Tiểu Vũ, chị đố em câu này nhé.”
Đố vui à, Tiểu Vũ hứng thú liền: “Ok ok, chị đố đi.”
“Một món đồ không tồn tại trên trái đất, có màu lam, hơi tròn và có chân. Đố em là cái gì?” Đường Tư Kỳ nói mà ngượng hết cả miệng vì tự thấy câu đố quá ngớ ngẩn. Cơ mà chịu thôi, một mình cô không tài nào nghĩ ra được.
Vừa dứt câu hỏi, Tiểu Vũ nhanh nhảu đáp ngay không cần suy nghĩa: “Mèo ú”
Đường Tư Kỳ mở to mắt, ý muốn hỏi là cái gì
Tiểu Vũ nhanh chóng bổ sung thêm: “Chính là mèo máy Doraemon đó chị.”
Trái tim Đường Tư Kỳ bất giác đập bình bịch. Tuy nhiên cô không dám tin, thật sự hệ thống sẽ cho cô một chú mèo máy Doraemon cùng túi bảo bối thần kỳ sao?
Cố gắng đè nén sự phấn khích xuống, Đường Tư Kỳ hỏi tiếp: “Ngoài cái này ra còn cái nào khác không?”
Tiểu Vũ cắn móng tay, lẩm nhà lẩm nhẩm: “Ngoài cái này ra còn cái nào khác nhỉ?!”
Đường Tư Kỳ bỗng buột miệng: “Hình như không còn cái nào khác thì phải…”
Dứt lời chính bản thân cô cũng giật bắn mình. Trái tim vọt lên tận cổ họng. Không lẽ bảo vật cấp SSS chính là một chú mèo máy Doraemon?
Kể ra cũng có khả năng lắm, thì phải một thứ gì đó thật sự thần kỳ mới xứng với bảo vật siêu cấp trong truyền thuyết chứ, không phải sao?!
Còn nhớ hồi nhỏ xem phim hoạt hình đứa nào chẳng mê tít chú mèo máy Doraemon và Đường Tư Kỳ cũng không ngoại lệ. Nếu những gì cô suy đoán là đúng thì chẳng khác nào ước mơ thành sự thật!
Ôi, thích quá!
Đoạn đường tiếp theo, Đường Tư Kỳ cứ chìm đắm trong mộng tưởng tuyệt vời, chân đáp đất mà cả người cứ lâng lâng như trên mây. Mãi tới khi Tiểu Vũ gọi giật ngược, Đường Tư Kỳ mới hoàn hồn tỉnh mộng.
Tiểu Vũ dở khóc dở cười: “Chị đang nghĩ cái gì đấy? Em gọi mấy lần cũng không nghe, lại còn cười ngây ngô nữa chứ.”
Đường Tư Kỳ sờ sờ mặt: “Chị cười ngây ngô á?”
“Vâng, chị cười thế này này, khoé miệng kéo đến tận mang tai luôn”, Tiểu Vũ thuật lại, tất nhiên là có khoa trương chút đỉnh.
“Haha!” Đường Tư Kỳ cười trừ, không định giải thích chuyện mình sắp có một em mèo máy Doraemon.
Cô khéo léo lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, kế hoạch tiếp theo của em là gì? Có định đi đâu chơi nữa không?”
Tiểu Vũ cũng ý tứ không gặng hỏi đến cùng mà thuận theo câu hỏi của Đường Tư Kỳ: “Chắc em sẽ chơi ở Tây An thêm một thời gian nữa. Rồi sau đó đi đâu thì em cũng chưa biết. Thế còn chị thì sao? Chị định đi đâu tiếp?”
Ý tưởng ban đầu của Đường Tư Kỳ là đi một lèo lục đại cố đô, hoàn thành xong nhiệm vụ này để còn chuyển sang nhiệm vụ khác.
Tuy nhiên kể từ sau khi trả lời xong đáp án về Tây An, trong lòng Đường Tư Kỳ cứ nao nao một nỗi nhớ nhà khó tả.
Đã lâu rồi cô không về thăm nhà, không phải không muốn mà là không dám.
Không dám đối mặt với những câu hỏi chất vấn của ba mẹ, ám ảnh những cuộc cãi vã triền miên do bất đồng quan điểm và khoảng cách thế hệ. Lâu dần, Đường Tư Kỳ nảy sinh tâm lý bài xích, chỉ biết rúc đầu trốn tránh. Hễ nhắc tới hai chữ “gia đình” là áp lực bủa vây, căng thẳng trùng trùng.
Tuy nhiên chẳng hiểu cơ duyên xảo hợp thế nào mà thực hiện xong nhiệm vụ cũng là lúc cảm xúc trong cô thay đổi. Cô bỗng cảm thấy hai chữ “gia đình” đột nhiên ấm áp và thiêng liêng lạ thường.
Đường Tư Kỳ quyết định nhanh: “Chị sẽ về nhà một thời gian.”
Tiểu Vũ gật gù đồng tình: “Cũng đúng, lâu rồi chị chưa về mà. Cũng nên về xem tình hình trong nhà thế nào. Chị định khi nào về? Có cần em tiễn ra ga không?”
Đường Tư Kỳ cười cười từ chối: “Không cần đâu, chị tự đi một mình được. Khi nào có kế hoạch tiếp theo, chị sẽ hú em.”
“Ok chị đẹp!” Tiểu Vũ giơ ngón tay ra dấu.
Hai ngày kế tiếp, Đường Tư Kỳ cùng Tiểu Vũ đi ăn đi chơi nốt Tây An. Rồi sang ngày thứ ba, cô lên tàu về Ôn Châu.
Trước đó, Đường Tư Kỳ không thông báo cho ba mẹ. Đợi đến khi yên vị trên tàu rồi, cô mới gửi một tin nhắn ngắn gọn cho ba
“Ba ơi, tối nay con về.”
Tin phát đi rồi, Đường Tư Kỳ lại ngồi thừ ra, không biết cuộc chiến lần này sẽ ra sao đây. Thôi kệ, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng, lo nghĩ cũng chẳng ích gì. Tranh thủ thời gian ngồi tàu, cô liền lôi máy móc ra vẽ lại những cảnh đẹp mà mấy hôm nay mình đã đi qua.
———
Từ ngày bà xã đi chơi về, Đường Duệ Thanh toàn quanh quẩn trong nhà, rất ít khi ra đường. Mặc dù hai vợ chồng đôi lúc khắc khẩu, vợ hay cằn nhằn cái nọ, càm ràm cái kia nhưng Đường Duệ Thanh rất lấy làm hài lòng, ít nhất là đỡ tĩnh mịch hơn ở nhà một mình. Nhiều lúc chú còn cố tình chọc để bà xã chửi cho vui nhà vui cửa!
Lúc này, Đường Duệ Thanh đang nằm dài trên sô pha xem TV. Vừa thấy tin nhắn con gái gửi về, chú nhổm phắt dậy, cuống quýt gọi vợ
“Lưu Anh, mau mau mau, ra anh bảo.”
Trong phòng ngủ, Lưu Anh đang ôm máy tính luyện bộ ngôn tình tiên hiệp. Vì tình tiết quá cẩu huyết, lời thoại quá lâm li bi đát mà thím cũng xúc động rơm rớm nước mắt.
Đang hay thì bị phá, thím gắt gỏng quát: “Gọi gọi cái gì? Muốn uống trà thì anh tự pha đi!”
“Không phải, Tư Kỳ sắp về tới. Giờ chúng ta phải mau mau dọn dẹp nhà cửa”, Đường Duệ Thanh nhìn mặt bàn bày bừa vỏ hạnh nhân, vội quýnh cả lên
Lưu Anh cũng ấn tạm dừng phim: “Về thì về chứ, có phải khách quý đâu. Làm như chuyện gì to tát lắm không bằng.”
Đường Duệ Thanh mặc kệ, nhanh chóng sắp xếp công việc: “Phòng khách để anh dọn được rồi. Em vào phòng con mở bung hết cửa sổ ra cho thoáng gió, lưu thông không khí. Phòng nó suốt ngày đóng cửa im ỉm, vừa tối om om vừa bí bách. À đúng rồi, còn phải thay vỏ chăn vỏ gối mới nữa. Mặc dù không mở cửa nhưng thể nào giường chiếu cũng bị bụi.”
Lưu Anh tuy ngoài miệng không ngừng càm ràm, chê trách chồng quá quan trọng hoá vấn đề nhưng tay thì đã lập tức tắt máy tính, đứng dậy mở tủ chọn bộ chăn ga mới nhất ôm sang phòng con gái.
Vừa mở cửa phòng, khí nóng xộc thẳng vào mặt, Lưu Anh nhăn mày, vội vàng mở hết cửa lớn cửa nhỏ, đặt tạm bộ ga xuống giường, vòng xuống bếp hứng thau nước sạch, lau toàn bộ bàn ghế, kệ tủ rồi kêu chồng lau kỹ sàn nhà một lượt cho mát mẻ, thoáng đãng rồi sau đó mới thay vỏ ga gối mới.
Động tác nhanh nhẹn, thuần thục, việc nào ra việc nấy có thứ tự trước sau. Chứng tỏ đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, tạo thành thói quen luôn rồi.