Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 208: Nhiệm vụ đặc biệt
Một giờ đồng hồ làm việc liên tục không ngừng nghỉ, hai vợ chồng về cơ bản đã dọn dẹp hòm hòm.
Trong ngoài sạch sẽ sáng sủa, nhìn gọn gàng mát mắt, không khí thoáng đãng, tự nhiên tâm tình cũng thoải mái khoan khoái hơn, đảm bảo lát nữa về Đường Tư Kỳ sẽ thích cho xem.
Dọn cho đến tận lúc không còn gì để dọn, chú thím Đường mới chịu dừng tay, xuống bếp ăn chút gì đó rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Đường Duệ Thanh gối tay sau đầu, nhìn chòng chọc lên trần nhà suy nghĩ rất lâu mới cất tiếng: “Em nói con bé Tư Kỳ đang đi chơi vui như vậy sao tự nhiên lại đột ngột trở về nhỉ?”
Lưu Anh đang bận mở di động tiếp tục cày phim nên chỉ thuận miệng đáp: “Thì chơi chán rồi nên về chứ sao.”
Đường Duệ Thanh vẫn lo lắng không thôi: “Hay là nó ra ngoài phải chịu ấm ức gì rồi? Chứ hồi nhỏ mỗi lần bị ai bắt nạt là toàn tủi thân chạy về nhà trốn, cũng không biết đường mà mách ba mẹ. Giờ một thân một mình đi xa như vậy, không biết chừng là xảy ra chuyện gì thật.”
Lưu Anh ấn dừng màn hình, đầu mày khẽ chau: “Chẳng phải nó vẫn liên lạc với anh hay sao?”
Đường Duệ Thanh thở dài: “Có liên lạc, nhưng hoạ huần lắm mới được một tin. Hơn nữa cũng không nói gì nhiều, chủ yếu toàn khoe chuyện vui, còn những cái khó khăn hay không vui thì tuyệt nhiên không đá động tới, thế nên anh cũng không rõ tình hình cho lắm.”
Lưu Anh phỏng đoán: “Hay là nó hết tiền rồi?”
Đường Duệ Thanh gật gù: “Cũng có thể, cơ mà anh dặn em này, ở trước mặt nó chớ có nhắc gì tới chuyện tiền bạc. Con bé này lòng tự trọng cao, nếu em nói nó hết tiền mới mò về, không biết chừng nó dám ôm bụng đói bỏ đi đấy.”
Lưu Anh trợn trắng mắt, ý tứ này tức là ông xã cũng đồng tình với quan điểm của thím cho rằng con bé Tư Kỳ là chơi hết tiền nên mới mò về sao? Thế mà còn cấm thím nói, hừ!
Lưu Anh chẳng thèm tranh luận cùng lão, chỉ “ừ” đại một tiếng rồi xoay người tiếp tục luyện phim
Đường Duệ Thanh nằm bên cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, không ngừng chép miệng lo lắng chuyện nọ, bất an chuyện kia. Cơ mà lo thì lo đấy nhưng biết con sắp về tới nhà lòng chú cũng không nén được nỗi chờ mong.
Thôi cứ đợi nó về khắc biết, giờ nằm đây lo cũng vô ích.
Tối hôm đó, Đường Tư Kỳ về tới Ôn Châu.
Vì biết mẹ cũng có nhà nên tâm trạng cô khẩn trương hơn bình thường
Từ sau khi Đường Tư Kỳ tốt nghiệp đại học, mẹ không ngừng ở bên tai lải nhải toàn những vấn đề cô chán ghét, khiến mâu thuẫn mẹ con càng lúc càng gia tăng.
Dần già, Đường Tư Kỳ không thể tìm ra phương thức chung sống hòa bình cùng mẹ. Chỉ cần hai người nói chuyện là chưa tới mười câu đã quay ra tranh luận, cự cãi.
Tuy nhiên lần này trở về, đối diện với ánh mắt quan tâm nồng đậm xen lẫn vui mừng của ba mẹ, trái tim Đường Tư Kỳ cũng phải mềm đi vài phần.
Bàn ăn bày biện toàn những món Đường Tư Kỳ thích nhất, ba người ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện. Đường Tư Kỳ kể về cuộc hành trình của mình, đã đi những đâu, đã ăn những gì. Không khí nhìn chung khá hoà thuận và vui vẻ.
Tâm trạng căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, cơ mà mọi thứ suôn sẻ quá lại khiến Đường Tư Kỳ có đôi chút lạ lẫm.
Trong trí nhớ của cô, đã lâu lắm rồi ba người nhà mình mới ngồi lại bên nhau vui cười tán gẫu mấy chuyện tầm phào, thay vì những chủ đề căng thẳng nặng nề, những cuộc tranh cãi nảy lửa không hồi kết.
Đang miên man trong mớ hồi ức hỗn độn thì màn hình điện thoại vụt sáng. Đường Tư Kỳ mở lên xem, là thông báo mới của hệ thống
[ Kích hoạt Nhiệm vụ đặc biệt. Yêu cầu đơn giản, hoàn thành có thưởng, thất bại không phạt. Xin hỏi người chơi có muốn tiếp nhận hay không. [YES] / [NO]
Trước đây thỉnh thoảng hệ thống cũng xuất hiện nhiệm vụ nhanh rồi nhiệm vụ ngẫu nhiên thế nên giờ đẻ thêm hình thức mới cũng không có gì là lạ.
Mặc dù chưa biết rõ yêu cầu ra sao, có thật sự đơn giản hay không nhưng nhìn cái ghi chú “hoàn thành có thưởng, thất bại không phạt” là thấy uy tín rồi.
Đường Tư Kỳ yên tâm kéo xuống dưới đọc tiếp
[ Nhiệm vụ đặc biệt thứ nhất: Thu dọn phòng của mình.
Phần thưởng: 01 Phiếu Mua Hàng tại trung tâm thương mại. ]
Đường Tư Kỳ: “…”
Sao cái nhiệm vụ gì kỳ lạ vậy? Liệu có nhầm lẫn gì không, mọi lần toàn là đi check-in này nọ mà ta?!
Đường Tư Kỳ cầm di động chạy vào phòng mình, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao lại đưa ra yêu cầu này?”
[ Bởi vì hiện giờ kỹ năng du lịch và kỹ năng hội hoạ của bạn đang dần tiến bộ, kỹ năng giao tiếp cũng đang được cải thiện, chỉ riêng kỹ năng sống là vẫn dậm chân tại chỗ. ]
Đường Tư Kỳ: “Thế còn phần thưởng là như thế nào? Phiếu mua hàng mệnh giá bao nhiêu?”
[ Phần thưởng là một phiếu mua hàng mệnh giá ngẫu nhiên, giá trị tuỳ thuộc vào từng trung tâm thương mại khác nhau. ]
Mệnh giá ngẫu nhiên…
Tức có thể là 100 đồng nhưng cũng có thể chỉ là 1 đồng…
Thôi bao nhiêu không quan trọng, được cho miễn phí là vui rồi. Với lại nhiệm vụ không quá khó, dọn vệ sinh phòng ngủ thôi mà, làm loáng cái là xong!
Lúc này Đường Tư Kỳ mới nhìn kỹ phòng mình. Phải nói là sạch như ly như lai. Không hổ danh Đường đại ca, cực kỳ tỉ mỉ và chu đáo. Sau khi cô đi, ba đã dùng vải khổ rộng phủ kín tủ sách, bàn học để chống bụi. Trước lúc cô về chắc hẳn đã phải lau dọn kỹ lưỡng thì mới sạch sẽ được như thế này.
Hơn nữa biết cô không thích người khác động vào đồ đạc của mình nên ba mẹ rất tôn trọng, tuyệt đối không tự ý di dời sắp xếp, chỉ lau dọn xung quanh. Thế nên lúc cô đi phòng ốc như nào, khi về vẫn vậy, bừa bộn y nguyên!
Nói theo cái lý sự cùn của Đường Tư Kỳ thì chính là loạn có trật tự.
Đường Tư Kỳ có cái tính thích tích trữ đồ. Gi gỉ gì gi từ những món đồ chơi bé tí cho đến văn phòng phẩm, sách vở, dụng cụ vẽ cái gì cũng tha về phòng và bày la liệt khắp nơi. Đặc biệt là tủ quần áo luôn trong tình trạng rối tung rối nùi và sẵn sàng đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Song hay ở chỗ, cái phòng bừa bộn là thế nhưng cần thứ gì là Đường Tư Kỳ có thể lập tức tìm được ngay.
Thế vì cớ gì hệ thống lại đưa ra cái yêu cầu oái oăm vậy? Không lẽ chê phòng cô bừa bộn quá nên bắt cô phải dọn?
Được rồi được rồi, dọn thì dọn, còn không phải là xếp đồ đạc vào đúng vị trí hay sao. Việc này dễ ợt, còn lâu mới làm khó được cô.
Đường Tư Kỳ xắn tay áo, vào việc luôn.
Mặc dù đồ đạc nhiều nhưng trong phòng cũng không thiếu hộc tủ. Tủ quần áo, giá sách, ngăn kéo, hộc bàn…cứ quăng hết vào trong là gọn chứ gì.
Hai tiếng đồng hồ sau, Đường Tư Kỳ thở phì phò chống nạnh, tự hào tuyên bố: “Xong rồi!”
Cô hí hửng mở di động chuẩn bị lĩnh thưởng thì ngờ đâu đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ
[ Hoàn thành 30% tiến độ, người chơi tiếp tục nỗ lực nhé!]
Cái gì?
Điên à?
Chẳng phải là xong rồi sao?
Nhìn đi, gọn gàng thế này cơ mà, 30 là 30 thế nào?
Lật mu bàn tay quẹt ngang hàng mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, Đường Tư Kỳ thật sự muốn phát điên.
Ban nãy đọc nhiệm vụ Đường Tư Kỳ đã ngờ ngờ hệ thống khinh bỉ mình rồi. Nhưng đến bây giờ thì có thể khẳng định một trăm phần trăm, hệ thống đang cười cợt, trêu đùa cô!
Tại sao lại như vậy? Quá đáng thật!
Rõ ràng căn phòng đã được dọn dẹp chỉnh tề, vì cái gì chỉ đánh giá 30% tiến độ?
Thiên lý ở đâu?
Công bằng ở đâu???