Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 214: Lại nữa rồi!
Đồ ăn chưa lên, Đường Duệ Thanh đã không chờ nổi, vội chụp một bức ảnh gửi cho ông bạn già
Từ Hiến: [ Ghê vậy, hôm nay đi ăn tiệm cơ à? ]
Đường Duệ Thanh: [ Khà khà, hôm nay cả nhà ăn trưa ở Vạn Tượng Mall, con gái chiêu đãi. ]
Từ Hiến: [ Nhất ông bạn nhé. ]
Đường Duệ Thanh: [ Tư Kỳ còn mua cho tôi một cái áo khoác nữa, haizz, anh nói xem, bọn trẻ bây giờ không biết tiết kiệm, mới kiếm được mấy đồng đâu chứ…]
Tứ Hiến: [ Áo khoác mua trong Vạn Tượng chắc đắt lắm ha? ]
Đường Duệ Thanh: [ Quá đắt, 1500 đồng. Tôi đã bảo không mua rồi nhưng Tư Kỳ cứ nằng nặc đòi mua cho ba bằng được. Chắc về tôi treo tủ, không dám mặc mất.]
Từ Hiến: [ Con gái có lòng thì phải mặc cho nó vui chứ. Tư Kỳ là đứa trẻ ngoan. Thôi, cả nhà đi chơi vui vẻ đi. Nào về nhớ cho tôi xem cái áo đấy.]
Thấy chồng cứ nhìn điện thoại tủm tỉm cười, Lưu Anh tò mò ghé sang: “Anh nói chuyện với ai đấy?”
Đường Duệ Thanh cười cười: “À, không có gì, nói với lão Từ mấy câu.”
Lúc này, Lưu Anh đang bận suy nghĩ tìm cách đặt vấn đề với Đường Tư Kỳ thành ra cũng không rảnh quản ông chồng.
Chẳng bao lâu sau phục vụ bưng đồ ăn lên. Không hổ là quán ăn trong Mall lớn, món nào món nấy được trình bày rất đẹp mắt, chỉ nhìn thôi là đã thấy ngon miệng rồi. Cả nhà lập tức động đũa, con gái hiếu thảo gắp hai miếng đùi gà cho ba mẹ, ba mẹ cười hiền hoà đặt vào bát con miếng cá, con tôm. Bầu không khí quanh bàn ăn cực kỳ hoà thuận và hạnh phúc. Đường Tư Kỳ rất vui nên cứ ríu rít không ngừng kể về những vùng đất mới mình đã từng đặt chân qua, những món ngon mình đã từng nếm thử.
Mãi mới đợi được tới lúc Đường Tư Kỳ nghỉ mệt, Lưu Anh lập tức chen ngang: “Tư Kỳ này, nghe con nói thì công việc của con đang trong giai đoạn phát triển tốt. Tuy rằng vẫn chưa ổn định lắm nhưng như vậy cũng xem như không tồi. Thế con đã có dự tính hay suy xét gì tới vấn đề cá nhân chưa?”
Đường Tư Kỳ dừng đũa bất động…
Lại nữa rồi!
Trở về mấy hôm không thấy mẹ đả động gì, cứ tưởng ba đã làm công tác tư tưởng cho mẹ xong xuôi rồi, ai dè mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đường Tư Kỳ cố gắng đè nén cảm giác phiền chán đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể, chép miệng nói: “Con suy xét rồi.”
Vốn nghĩ con gái sẽ như mọi lần, trả lời qua loa lấy lệ hoặc tìm cớ trốn tránh, không ngờ lần này nó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề khiến Lưu Anh rất hài lòng: “Ồ, vậy con nói nghe xem, con đã suy xét thế nào?”
Đường Tư Kỳ bình thản nhìn thẳng vào mắt mẹ: “Mẹ, con nghĩ là con đã tìm được việc mình muốn làm. Trước mắt, mục tiêu của con là đi du lịch kết hợp phát triển sự nghiệp hội hoạ. Còn về vấn đề hôn nhân, con không muốn ép buộc bản thân vào một mối hôn sự sắp đặt, càng ghét mấy cái trò xem mắt vô vị. Tại sao phải kiếm đại một người rồi chắp vá sống đến hết đời. Sống vậy thì còn gì là vui vẻ và ý nghĩa nữa. Nếu sau này gặp được người con yêu và có duyên đến được với nhau thì con sẽ nói cho ba mẹ biết.”
Lưu Anh ngây ngẩn cả người. Trước giờ con gái chưa từng nói nhiều như vậy. Chỉ đáng tiếc, đây không phải đáp án thím muốn nghe.
“Tư Kỳ, con còn nhỏ nên có một số việc con không biết. Để mẹ nói cho con nghe, trai có độ, gái có thì, đời người con gái chỉ được vài năm này thôi, nếu không tranh thủ thì sau này rất khó tìm được tấm chồng như ý. Thế nên dì Lý Hoa đã đặc biệt chấm cho con một mối rất khá. Cậu ấy năm nay 31 tuổi, đẹp trai, lịch sự. Tốt nghiệp đại học Thượng Hải, sau còn học lên thạc sĩ. Giờ đang làm IT ở Hàng Châu. Gia đình cơ bản, kinh tế khá giả, nghe đâu đang chuẩn bị mua nhà cho nó ở Hàng Châu. Mẹ là mẹ cảm thấy điều kiện của cậu này khá tốt, rất xứng đôi vừa lứa với con. Hơn nữa dì Lý Hoa cũng đã giới thiệu qua về con rồi, dường như cậu chàng ưng ý lắm. Vừa hay lần này con về Ôn Châu, cậu ấy cũng đang ở thăm nhà, quả là có duyên. Hẹn ngày không bằng gặp ngày, hay là tối nay hai đứa gặp nhau đi, ăn bữa cơm rồi xem bộ phim. Nếu không đến được thì coi như làm quen một người bạn mới thôi, có mất mát gì đâu.”
Lưu Anh độc thoại một thôi một hồi, say mê khen ngút trời mây nhưng tâm trạng của Đường Tư Kỳ lại lao dốc không phanh.
Nhớ lại nửa năm trước, mẹ cũng suốt ngày dụ cô đi xem mắt như thế này. Cũng mở đầu bằng những câu từ hết sức dễ nghe nào là gặp mặt giao lưu, làm quen kết bạn thôi, không sao hết…Nhưng chỉ cần cô gật đầu một cái là lịch hẹn kéo đến tới tấp, không chỉ một mà rất nhiều. Và mỗi lần xem mắt thất bại cô đều có cảm giác mẹ nhìn mình như một phế vật vô dụng.
Còn ba khi ấy cũng thừa biết cô không hề muốn thi công chức, không muốn vào biên chế nhà nước, một lòng hướng tới công việc tự do, nhưng mỗi lần giáp mặt là ba lại bắt đầu phân tích, khuyến khích cô từ bỏ ý định, tới khi không được thì quay sang chê trách, lên án.
Cuối cùng chịu hết nổi, cô mới phải bỏ nhà chạy lên Thượng Hải.
Bây giờ…sau khi đã đi qua nhiều nơi, học hỏi thêm nhiều điều mới mẻ, tầm mắt mở mang và con người cũng rộng rãi, khoáng đạt hơn, Đường Tư Kỳ lại muốn quay về quê nhà. Tuy nhiên những thứ chờ đón cô lại chưa hề thay đổi. Đường Tư Kỳ nhận ra, kéo dài thời gian hay trốn tránh đều không thể giải quyết vấn đề. Nếu đã vậy, thì phải mạnh mẽ đối mặt thôi
“Mẹ, cuộc sống mà con muốn con đã nói rõ ràng với mẹ rồi. Dù mẹ có bắt con đi xem mắt thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của con. Hôm nay nếu mẹ ngại không thể từ chối người ta thì mẹ đưa số WeChat của anh ta đây, con sẽ tự nói. Bất kể là nói qua điện thoại hay gặp mặt trực tiếp hoặc đi ăn tối xem phim xong rồi mới nói thì con cũng sẽ cho anh ta biết sự thật đi xem mắt không phải chủ ý của con và con không hề tình nguyện. Còn chỗ dì Lý, con cũng có thể gọi điện thoại nói rõ với dì ấy, để từ nay về sau khỏi phải nhọc lòng tìm đối tượng mai mối cho con nữa”, Đường Tư Kỳ nói năng mạch lạc, thái độ bình thản, như thể đang nói về việc người khác chứ không phải rắc rối của bản thân mình.
Lưu Anh nghẹn lời. Thím tuyệt đối không thể ngờ con gái không những không phản đối, ngược lại đồng ý đi gặp mặt. Nhưng khi gặp mặt sẽ trực tiếp nói lời cự tuyệt. Thậm chí còn dám từ chối thẳng với người giới thiệu, yêu cầu họ sau này đừng mai mối cho mình nữa.
Này cũng…
Đường Duệ Thanh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Đã nói với em bao lần rồi, đừng sắp xếp xem mắt nữa nhưng em không nghe. Giờ thành ra thế này có phải mất vui không? Tư Kỳ không đi đâu hết, tối nay về nhà ăn cơm với ba. Con gái nhà mình vừa xinh đẹp lại hiếu thuận giỏi giang, nó không gả được thì ai gả được. Mẹ mày thì cứ nhắng lên, làm như trời sắp sập đến nơi không bằng.”
Lưu Anh cúi đầu xấu hổ, đích thực là mình nôn nóng quá, mà nôn nóng thì dễ hỏng việc. Con gái Lý Hoa có thể gả chồng qua mai mối xem mắt nhưng con nhà mình lại khác. Bình thường nó ít nói nhưng tính tình quật cường, không chịu mấy chuyện áp đặt như này cũng là điều dễ hiểu.
Thôi vậy, cứ lặp đi lặp lại chỉ tổ mất thời gian mà lại chả được tích sự gì, Lưu Anh nhụt chí nói: “Được rồi được rồi, mẹ biết rồi. Chỗ dì Lý Hoa để mẹ nói là được. Hôm nay con cũng không cần phải đi xem mắt nữa.”