Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 215: Chiến tranh
Đường Tư Kỳ không đành lòng nhìn mẹ sa sút tinh thần nên cũng an ủi vài câu: “Mẹ à, mẹ đừng bận lòng vì con nữa. Con lớn rồi, mẹ hãy để cho con tự quyết cuộc đời mình.”
Trước khi về, Đường Tư Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Hơn nữa khoảng thời gian này ra ngoài rèn giũa cũng giúp cô cởi mở hơn trong giao tiếp, không còn cảm giác bài xích và kháng cự. Song tuy là vậy, câu tiếp theo của Lưu Anh vẫn khiến Đường Tư Kỳ không khỏi bực mình.
Hiển nhiên thấy con gái chống đối, Lưu Anh sẽ không vui. Mà không vui thì khó nói được lời dễ nghe: “Rồi rồi rồi, cuộc đời cô thì cô tự đi mà quyết. Sau này tôi không thèm can dự nữa.”
Đường Tư Kỳ khe khẽ thở dài, không còn muốn mở miệng nói thêm gì nữa.
Đường Duệ Thanh đứng giữa hai làn đạn, chỉ biết trơ mắt nhìn. Rõ ràng ban nãy hãn còn cười cười nói nói vui vẻ, thế mà quay đi quay lại đã như rơi vào hầm băng, người nào người nấy mặt mũi xầm xì, lạnh te.
Trên đường về, không khí nặng nề bao trùm, Đường Tư Kỳ cũng ít nói hơn hẳn. Sau khi ăn xong bữa tối, cô không ở lại nói chuyện phiếm với ba mẹ mà trực tiếp chui vào phòng mình.
Lưu Anh cảm thấy khó chịu trong người, cũng quay đầu về phòng. Ngồi bên mép giường cân nhắc giây lát, cuối cùng lấy di động ra bấm số Lý Hoa.
Cố gắng nở nụ cười gượng gạo, Lưu Anh giải thích qua loa Đường Tư Kỳ gần đây công việc bận bịu, không sắp xếp được thời gian gặp mặt. Lý Hoa cũng khá tiếc nuối, ra sức thuyết phục giúp nhà trai nhưng không thay đổi được gì. Cuối cùng, buổi xem mắt chính thức bị huỷ bỏ.
Tắt điện thoại, Lưu Anh ngồi thừ một đống, nộ khí xung thiên.
Phòng bên cạnh, Đường Tư Kỳ định bụng vẽ một chút cho khuây khoả nhưng vì tâm trạng bực bội, hết vẽ rồi lại xoá, xoá rồi lại vẽ, mãi không được bức nào ra hồn.
Cô thực sự không hiểu, rõ ràng mẹ biết cô rất ghét xem mắt, nhưng vì cái gì mà mỗi lần gặp nhau mẹ đều nhắc mãi chuyện này. Vì mẹ không hiểu tính cô hay chưa một lần để tâm đến cảm xúc của cô, chỉ muốn nhất nhất làm theo ý mẹ?
Vậy mà cứ luôn miệng nói muốn tốt cho cô? Tốt ở chỗ nào khi cứ lặp đi lặp lại một chuyện khiến cô không vui?
Càng nghĩ càng tủi thân, hai hốc mắt Đường Tư Kỳ cay xè, ngấn lệ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng “cốc..cốc…”
Nghe thấy Đường Tư Kỳ trả lời, Đường Duệ Thanh mới đẩy cửa đi vào: “Đang làm gì thế con gái?”
“Con đang vẽ tranh”, Đường Tư Kỳ ngồi thẳng người, cố làm bộ dáng bình thường nhất có thể.
Song làm sao Đường Duệ Thanh không nhìn ra, chú ôn nhu nói: “Vẫn còn đang giận mẹ sao?”
Đường Tư Kỳ im lặng, không trả lời.
Đường Duệ Thanh tiếp tục: “Kỳ thật mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi.”
Đường Tư Kỳ càng buồn bực.
“Mẹ con vừa gọi điện từ chối người ta rồi. Con không cần phải buồn phiền vì chuyện này nữa”
Đường Duệ Thanh khuyên nhủ bằng giọng ôn hoà hết mực nhưng Đường Tư Kỳ lại nổi khùng lên
“Ba à, mẹ biết rõ con chúa ghét đi xem mắt. Vậy thì vì cái gì ban đầu còn nhận lời người ta?”
Đường Duệ Thanh cười hiền: “Vì mẹ con cảm thấy làm như vậy là tốt cho con.”
Đường Tư Kỳ cáu gắt: “Nhưng con không cảm thấy chuyện này tốt với con và con cũng nói với mẹ rất nhiều lần rồi.”
“Tư Kỳ!” Đường Duệ Thanh gọi một tiếng để con gái bình tĩnh lại rồi mới chậm rãi phân tích:
“Con chỉ nói là con ghét việc đi xem mắt nhưng con chưa bao giờ nói cho mẹ biết con thích cái gì. Mẹ con tư tưởng cổ hủ, cho rằng trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là lẽ đương nhiên. Nhưng con cứ một mực phủ quyết, chống đối bằng được khiến cho mẹ rơi vào trạng thái bất an, luôn lo âu không biết tương lai của con mai này sẽ ra sao. Vì thế cho nên mới cưỡng bách, ép buộc con đi vào con đường mà cô ấy cho rằng nó là tốt nhất với con.”
Đường Tư Kỳ cúi đầu, rơi vào trầm mặc.
Đường Duệ Thanh cũng không nói tiếp, để cho Đường Tư Kỳ có thời gian tự suy nghĩ.
Lát sau, chú tiến tới, vỗ vai con gái: “Đi nói chuyện với mẹ đi. Mẹ quan tâm con nhất đấy.”
“Vâng” Đường Tư Kỳ nghẹn ngào khẽ đáp.
Đường Duệ Thanh dang rộng hai cánh tay, tươi cười nói: “Nào, con gái ngoan, lại đây cho ba ôm một cái.”
Đường Tư Kỳ sửng sốt vì bất ngờ sau đó đỏ lựng mặt xấu hổ: “Aizzz,,,sến quá, ba học được ở đâu đấy?!”
Mặc kệ con gái ghét bỏ, Đường Duệ Thanh vẫn kéo con vào lòng, cho con một cái ôm thương yêu và khích lệ.
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ không thấy hai vành tai Đường đại ca cũng đỏ lựng lên rồi: “Học trong sách chứ ở đâu. Trong sách nói cái ôm đem lại năng lượng tích cực rất lớn. Để ba truyền năng lượng cho con gái. Cố lên nhé, con gái của ba là nhất!”
Hai cánh mũi chua xót, Đường Tư Kỳ cúi gằm đầu giấu nhẹm khoé mắt đỏ hoe. Đợi tới lúc ba đi rồi, cô mới nhào xuống gối, nức nở trong yên lặng…
Nửa giờ sau, Đường Tư Kỳ ra khỏi phòng. Cuộc nói chuyện với ba khi nãy đã mở ra khúc mắc trong lòng cô. Đúng là lâu lắm rồi, cô và mẹ không thể bình tĩnh chuyện trò. Bắt đầu từ hồi cấp ba trở đi là mâu thuẫn cứ ngày một tăng cao, tầng nọ chồng lên tầng kia, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Mẹ luôn cho rằng mẹ là người lớn, từng trải sự đời, thấu tỏ mọi chuyện nên rất thích áp đặt suy nghĩ lên con cái. Mặc kệ cô có giải thích gãy lưỡi thì mẹ cũng chẳng thèm lắng nghe huống hồ là thấu hiểu.
Dần dần, mẹ con mất đi tiếng nói chung. Chỉ cần bắt đầu câu chuyện là Đường Tư Kỳ cảm thấy mẹ sẽ lại ép buộc, trách mắng và quát tháo thế nên chẳng thà đừng bắt đầu để đỡ phải mất công tranh luận, cãi vã.
Song giờ đây, sau khi đã trải qua nhiều chuyện khiến Đường Tư Kỳ nhận ra có một vài việc không thể mãi trốn tránh, đôi khi trực tiếp đối mặt sẽ dẫn tới một kết quả khác.
Thế là cô xuống bếp, lục tủ lạnh lấy ra hũ sữa chua, quả xoài chín cùng một túi quả hạch.
Đầu tiên cô cắt xoài thành từng quân cờ be bé xinh xinh. Sau đó chọn một chiếc cốc thuỷ tinh hình trụ, đổ nửa hũ sữa chua làm đáy, xếp một tầng xoài vàng ươm ở giữa rồi đổ nốt nửa hũ sữa chua phủ lên, cuối cùng là rải một lớp quả hạnh lên trên bề mặt. Vậy là xong một cốc sữa chua hoa quả mát lạnh và đẹp mắt.
Đường Tư Kỳ dè dặt bưng vào phòng ba mẹ, cô lén đưa mắt nhìn, ồ, mặt mũi mẹ xám xịt, hiển nhiên là tâm trạng đang rất tệ.
Đường Tư Kỳ rũ mắt, cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể, cầm cốc sữa chua đưa tới trước mặt mẹ: “Mẹ, con đi du lịch học được cách làm sữa chua hoa quả. Mẹ nếm thử xem có ngon không.”
Lưu Anh xị mặt không phải vì tức giận mà là đang tự trách. Ban nãy ở quán ăn đúng là thím giận lắm, nhưng ngay sau đó đã cảm thấy hối hận.
Thím biết giữa mình và con gái luôn tồn tại một khoảng cách vô hình. Và thím cũng rất khổ sở vì điều đó. Thím thừa nhận không phải lúc nào mình cũng đúng và đôi khi nói những lời rất khó nghe. Nhưng với cương vị trưởng bối, thím không thể xuống nước làm lành trước. Mà Tư Kỳ thì lì lợm, ương bướng thế nên nút thắt càng lúc càng chặt, quan hệ càng lúc càng đi xa.