Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 222: Chợ hoa Đấu Nam
Tại căn phòng duy nhất trong nhà, Đường Duệ Thanh và bà xã đang kích động không thôi. Chuyến đi du lịch gia đình đầu tiên, có vợ chồng và con cái, mọi thứ diễn ra trơn tru vượt ngoài sức tưởng tượng khiến cả người chú thím cứ lâng lâng trong cảm xúc hưng phấn khó tả.
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Lưu Anh nói với chồng: “Anh này, ngày mai vợ chồng mình tự đi dạo khám phá Côn Minh đi. Coi như giúp con gái khảo sát địa hình trước.”
Đường Duệ Thanh đồng tình ngay: “Ừ, ngày mai dậy khe khẽ chút, cũng đừng gọi Tư Kỳ, để cho con nó ngủ.”
“Vâng, em biết rồi”, Lưu Anh với tay ấn công tắc đèn ở đầu giường. Hai vợ chồng dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Tư Kỳ đánh một giấc no say tới tận hơn chín giờ mới lem nhem mở mắt. Phát hiện không thấy bóng dáng ba mẹ trong nhà, cô vội mở điện thoại kiểm tra.
Trong Group không có tin nhắn.
Ủa, lạ nhỉ?!
Đường Tư Kỳ vô thức lướt mục Nhật Ký Bạn Bè thì ôi thôi toàn là hình mẹ yêu, spam muốn sập tường luôn.
Đường Tư Kỳ nhăn nhở cười. Hoá ra trong lúc cô ngủ anh ba chị mẹ trốn con đi hẹn hò riêng.
Người già ít ngủ, sáng sơm tinh mơ, mặt trời vừa ló dạng chú thím Đường đã rủ nhau ra ngoài tản bộ, hít thở không khí trong lành. Đường phố ở Côn Minh cũng không khó đi lắm, cộng với bản đồ chủ nhà chuẩn bị cho, chú thím dễ dàng tìm được một công viên công cộng cách khu chung cư không quá xa. Trong này có một hồ nước rất rộng, nước hồ xanh mát, chim chóc ríu rít, gió nhẹ lay cành.
Cảnh đẹp người vui, chú Đường chủ động rút điện thoại làm phó nháy cho vợ.
Được cái thím Lưu Anh cũng mê chụp hình cho nên rất nhiệt tình phối hợp cùng ông xã.
Chụp riêng chưa đã, chú thím còn nhờ người đi đường chụp giúp mấy tấm hai vợ chồng.
Nhìn ba mẹ vui cười rạng rỡ, dù chỉ là qua mấy khung hình con con thì Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy vui lây.
“Tạch..tạch…tạch…” cô soạn tin nhắn gửi vào nhóm chat
Con gái cưng: [ Ba mẹ đang ở đâu đấy? ]
Đường đại ca: [ Ba mẹ giờ ở ngoài chợ, sáng nay con muốn ăn gì? Sữa đậu nành bánh quẩy, cháo trắng màn thầu hay bánh bao thịt? À đúng rồi, có bún qua cầu đặc sản Vân Nam đấy, con ăn không ba mua về cho. Mẹ con nãy ăn mỳ gà còn ba thì chén một tô bún trộn rồi, hương vị cũng được lắm.”
Con gái cưng: [ Ba mẹ đi chợ á? Tự tìm được đường? ]
Đường đại ca: [ Ơ hay cái con bé này, làm như ba mẹ vô dụng lắm không bằng. Đường ở mồm, có gì khó. Cứ đi theo chỉ dẫn hôm qua con gửi và hỏi thêm dân địa phương là tìm được thôi. Ở nhà đợi một lát đi, ba mẹ mua rau xong là về liền. Con ăn gì thì nhắn vào đây để ba mua.]
Con gái cưng: [ like.jpg ] [ Vậy Đường đại ca mua cho con một cái màn thầu, một quả trứng luộc nước trà và một ly sữa đậu nành nhé. Cám ơn ba.]
Đường đại ca: [ OK.jpg ]
Đường Tư Kỳ dụi mắt rời giường mà trong lòng không khỏi hoang mang.
Cứ tưởng sáng nay phải đợi cô dẫn đường thì ba mẹ mới dám ra khỏi nhà. Nào ngờ năng lực thích ứng của hai người họ quá mạnh. Không những đi dạo công viên, thăm cảnh hồ mà còn ra chợ ăn sáng và mua thức ăn mới ghê chứ. Này có khác gì dân bản địa đâu!
Vừa rồi nghe ba bảo đi chợ, Đường Tư Kỳ định ngăn lại rồi đấy chứ. Dù sao thì cũng mới tới hôm qua, việc gì phải vội nấu nướng chi cho cực. Cơ mà thấy ba hào hứng quá, Đường Tư Kỳ không nỡ cản. Thôi cứ để ba mẹ tự sắp xếp vậy, miễn sao ba mẹ thấy thoải mái là được.
Thế là bữa trưa đầu tiên trong chuyến du lịch Đường Tư Kỳ vẫn được ăn cơm mẹ nấu với hai mặn một canh, tươi ngon nóng sốt và rất vừa miệng.
Cơm nước xong xuôi, Đường Tư Kỳ liền hỏi: “Chiều nay ba mẹ đã có kế hoạch gì chưa? Không thì để con dẫn ba mẹ tới chỗ này đẹp lắm.”
Chỗ đẹp lắm trong lời Đường Tư Kỳ chính là hồ Điền Trì - nơi được mệnh danh là viên ngọc quý của Côn Minh.
Ngờ đâu ba mẹ lại không mấy hứng thú. Đường Duệ Thanh khẽ liếc qua vợ rồi nói: “Tư Kỳ này, ba nghe nói ở Côn Minh nổi tiếng nhiều loại hoa quý và hiếm. Hay là chiều nay nhà mình đi dạo chợ hoa đi.”
Đường Duệ Thanh có một tình yêu vô bờ bến đối với cây cỏ hoa lá. Sở thích duy nhất mỗi ngày là quanh quẩn bên đám cây cảnh chăm chút tỉa tót. Thế nên lần này tới với vương quốc thực vật, làm sao chú có thể bỏ qua được.
Tuy đề đạt của ba không trùng với dự định ban đầu nhưng cũng không hề gì. Đường Tư Kỳ nhanh chóng lật sổ ghi chép ra, điều chỉnh lại lịch trình
“Được rồi, thế giờ ba mẹ vào nghỉ trưa chút đi rồi tầm muộn muộn chúng ta sẽ đi chợ hoa Đấu Nam.”
Đường Duệ Thanh hoang mang: “Muộn mới đi? Liệu có đóng cửa không? Chợ hoa không phải là mở ban ngày sao?”
Đường Tư Kỳ mau chóng cập nhật thông tin: “Ba à, đây là Côn Minh, chợ hoa ở đây không giống những nơi khác. Tối muộn mới là giờ hoạt động của bọn họ, đi buổi sáng hoa không tươi bằng đâu.”
Lưu Anh thì chẳng mấy hứng thú với hoa hoét, nhưng vì chồng thích nên thím cũng chiều lòng đi theo. Thôi thì đi xem cho biết cũng được.
Thế là một nhà ba người sau khi đánh giấc trưa no nê liền lên đường. Đầu tiên là ngồi xe buýt, rồi chuyển tàu điện ngầm, rong ruổi cả quãng xa mà mãi vẫn chưa thấy tăm hơi cái cổng chợ ở đâu.
Sốt ruột nhất là Đường Duệ Thanh, chú vốn nghĩ chợ nằm gần trung tâm thành phố, ai dè ngồi ê mông cả tiếng đồng hồ mà xe buýt vẫn bon bon trên đường, chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Chú ái ngại nói với con gái: “Sao chợ hoa xa thế nhỉ? Hay thôi nhà mình đi chơi chỗ khác?”
Đường Tư Kỳ an ủi ba: “Sắp tới rồi ba. Giờ mà quay về là ba tiếc đứt ruột đấy. Chợ hoa ở đây không giống mấy chợ hoa bình thường đâu.”
Đường Duệ Thanh không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ, cũng chỉ là chợ hoa thôi mà, có gì bình thường với chẳng đặc biệt. Ở Ôn Châu có bao nhiêu khu chợ chú đã đi nát cả rồi, quanh đi quẩn lại cũng đều giống nhau cả thôi.
Nhưng đến khi chân chính đứng trước chợ Đấu Nam, Đường Duệ Thanh mới biết kiến thức về hoa cỏ của mình hạn hẹp tới mức nào.
Dường như cả một bầu trời mới mở ra ngay trước mắt, chú chấn động đến độ mồm miệng há hốc: “Trời ơi, nhiều quá vậy?”
Chào mừng tới với chợ hoa Đấu Nam - thủ phủ hoa tươi lớn nhất Châu Á, nơi cung cấp hoa cho 80% đất nước Trung Quốc và xuất khẩu đến hơn 50 quốc gia trên thế giới.