Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 232 - Lẩu Gà Nấm Tự Nhiên

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 232 - Lẩu gà nấm tự nhiên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 232: Lẩu gà nấm tự nhiên

[ 1 voucher thưởng thức lẩu gà nấm tự nhiên cho 3 người. Địa điểm nhà hàng tuỳ chọn trong danh sách dưới đây

….. ]

Wow, xịn xịn, hệ thống tặng hẳn lẩu nấm tự nhiên luôn!

Vẫn như mọi lần, Đường Tư Kỳ không vội chọn ngay mà lên mạng tra cứu một chút. Nhìn chung món này khá đắt, quán nào cũng phải hơn trăm một người, ba người muốn ăn no nê thì phải tốn ít nhất ba trăm đồng trở lên.

May quá có Voucher miễn phí, vậy thì tội gì không thưởng thức thôi!

“Ba mẹ, hôm nay chúng ta đã làm xong một việc lớn, lại cùng nhau dạo hết một vòng hồ Nhĩ Hải. Rất đáng để ăn mừng. Tối nay con gái mời khách, dẫn ba mẹ đi ăn ngon.”

Đường Duệ Thanh bật cười: “Cái con bé này, mời gì mà mời. Rõ ràng con đã giúp ba, ba phải mời con mới phải chứ. Nào, muốn ăn gì cứ việc nói, hôm nay ba chủ chi.”

Ôi ai mời cũng được, Lưu Anh lại tò mò nội dung hơn: “Có món gì ngon hả?”

Đường Tư Kỳ cười thần bí: “Tới đó ba mẹ sẽ biết.”

Từ đầu chuyến đi tới tới giờ, con gái sắp xếp mọi thứ chu toàn đâu ra đấy, cũng đã thể hiện rõ ràng năng lực của con bé thế nên vợ chồng chú thím rất mực tin tưởng, con bé nói sao thì nghe vậy, không thắc mắc cũng chẳng nghi hoặc, yên tâm tuyệt đối.

Tuy nhiên vào đến nhà hàng, ngồi xuống ghế rồi Lưu Anh lại đâm ra hơi hoảng: “Này Tư Kỳ, nhìn chỗ này sang trọng quá, sợ là đắt đấy con ạ.”

Đường Tư Kỳ bốc phét không chớp mắt: “Không đắt đâu mẹ, con mua chung nên được giá hời lắm. Hôm nay nhà mình ăn lẩu gà nấm tự nhiên nhé.”

Vốn cứ tưởng cùng lắm là ăn bữa cơm canh bình thường thôi nào ngờ con gái hô một cái là lẩu gà nấm đắt tiền, Lưu Anh sợ hết hồi, níu chặt tay áo con bé

“Trời đất tổ tông của tôi ơi, con có biết nấm tự nhiên đắt lắm không hả? Bởi vì nó vừa quý lại hiếm thế nên đắt đỏ vô cùng. Ở Ôn Châu mẹ còn chẳng dám mua ăn nữa là tới đây. Nghe bảo Vân Nam nổi tiếng nấm tự nhiên, lại là khu du lịch, chắc chắn là hét giá trên trời cho xem.”

Đường Duệ Thanh cũng có chút lo lắng: “Ba cũng nghe nói ăn nấm tự nhiên không cẩn thận rất dễ trúng độc. Mỗi năm tới mùa nấm, ở Vân Nam có không ít trường hợp ăn nhầm nấm độc phải đi cấp cứu. Quán này liệu có an toàn không con?”

Đường Tư Kỳ cười xoà: “Ba yên tâm. Những trường hợp bị trúng độc là do ăn bậy nấm lạ, quán này chỉ bán chín loại nấm tự nhiên quen thuộc và phổ biến nhất, đảm bảo an toàn trăm phần trăm.”

Lưu Anh há hốc miệng: “Chín loại? Là những loại nào?”

Đường Tư Kỳ mở thực đơn, bắt đầu đọc: “Nấm mối, nấm thông, nấm gan bò, nấm tre (nấm báo mưa), nấm bụng dê, nấm tùng nhung….ồ có cả nấm tùng nhung này mẹ…”

Chương trình truyền hình yêu thích của Lưu Anh là Ẩm Thực Trung Hoa, ngay tập đầu tiên phát sóng đã nhắc tới nấm tùng nhung thế nên thím nhớ kỹ lắm. Lúc ấy xem đầu bếp nấu trên Tivi mà nuốt nước miếng ừng ực, cũng muốn mua về hầm canh ăn thử cơ mà ngoài chợ không có bán, đã hỏi rất nhiều chỗ rồi kể cả chợ sỉ đầu mối cũng lắc đầu không có hàng. Chẳng ngờ lần này tới Đại Lý du lịch lại được con gái dẫn đi ăn nấm tùng nhung trứ danh.

“Nhìn thì ngon đấy cơ mà mẹ thấy một phần của nó hơi ít. Liệu có đủ ăn không con?”

Tuy nhiên sau khi nhà hàng bưng nồi lẩu lên, thì tuyệt nhiên không thấy Lưu Anh nhắc tới vấn đề thiếu đủ nữa. Bởi đang bận ăn cho hết đây này, quá trời là nấm, gắp mỏi tay không hết.

Một lát sau, nhân viên phục vụ đi tới lịch sự hỏi: “Cô chú có dùng thêm nấm không ạ? Để chúng cháu bỏ vào thêm.”

Lưu Anh vội giơ tay cản: “Đừng đừng, đừng cho vào thêm nữa, để ăn hết trong nồi đi đã.”

Lúc này thím đã uống ba bát rồi đó, cái bụng hơi căng căng nhưng sức chiến đấu hãn còn dẻo dai lắm.

Đường Tư Kỳ cũng đã thử một bát, công nhận cái vị của nó khác hẳn với nấm thường. Đã vậy còn thả vào nồi nước dùng gà được hầm nhừ trong thố đất nhiều giờ thế nên lại càng thơm lừng nức mũi. Tuy nhiên ở đây, gà chỉ có tác dụng làm nền cho nấm. Nấm mới là nhân vật chính nổi bật nhất.

Bởi vì có nhiều loại nên mùi nấm nhanh chóng lấn át hương gà. Sẽ không còn cảm giác béo đến phát ngấy của mỡ gà, thay vào đó là sự ngọt thanh nhẹ nhàng, tươi mới. Uống một ngụm canh mà cảm giác như thể đang đứng giữa núi rừng đại ngàn, khoan khoái dễ chịu.

Để không làm mất đi hương vị tự nhiên của nấm, các đầu bếp nêm nếm gia vị rất nhẹ. Hương thơm nhàn nhạt nhưng dai dẳng, dài lâu, khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn nữa, không thể nào ngừng lại được.

Đường Tư Kỳ ngẩng đầu định múc thêm một chén thì thấy ba ngồi đối diện cũng đang say mê đắm chìm. Nghe chừng là anh ba chị mẹ nghiện cái vị lẩu này rồi đây!

Lúc người phục vụ quay lại lần nữa thì nồi lẩu đã cạn còn một phần ba

“Xin phép cô chú để cháu bưng xuống bếp thêm nước dùng cho nhà mình ạ.”

Ba người như trẻ con bị giành mất kẹo, rưng rưng không nỡ nhìn theo bóng lưng cô phục vụ.

Cũng may rất nhanh nồi lẩu đã quay trở lại, đầy đặn như mới. Cả nhà lại lăm lăm tay bát tay đũa, hăng say tiếp tục như chưa bắt đầu.

Lưu Anh bỗng nhiên buông câu cảm thán: “Ôi, cứ như đang nằm mơ ấy!”

Một câu không đầu không đuôi, Đường Tư Kỳ chả hiểu mô tê gì nhưng Đường Duệ Thanh đã nhanh nhạy bắt được ý. Chú nháy mắt nịnh vợ: “Sau này thích ăn anh lại đưa em đến.”

Lưu Anh phụng phịu làm nũng: “Em căn bản chả muốn rời đi.”

“Thế thì ăn thêm đi em”, Đường Duệ Thanh chu đáo múc thêm cho vợ.

Lưu Anh ân cần gắp vào bát chồng….

Kết quả là buổi tối trở về, hai vợ chồng nằm bò ra giường, phơi bụng thở

“Haizzz, no quá….”

“Trời ơi, no chết mất….”

Hai ngày cuối ở Đại Lý, Đường Tư Kỳ dẫn ba mẹ đi tham quan hai khu thắng cảnh miễn phí khác. Một trong số đó là cổ thành Ngọc Nhị Viên.

Tuy chỉ là một công viên với diện tích khiêm tốn nhưng kiến trúc bên trong đậm nét truyền thống và không gian phủ đầy hoa cỏ. Vừa hay đáp ứng được sở thích của cả ba lẫn mẹ.

Thế nên chỉ cần con gái dẫn đi lần đầu, những lần sau hễ rảnh là chú thím lại rủ nhau ra Ngọc Nhị Viên tản bộ. Nhất là buổi sáng vào đây thì thích lắm. Không khí trong lành, vươn vai một cái hít căng lồng ngực là cả người tràn đầy sinh khí, sẵn sàng tận hưởng một ngày mới tỉnh táo đầy năng lượng.

Bình Luận (0)
Comment