Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233 - Hưởng Thụ Cuộc Sống

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 233 - Hưởng thụ cuộc sống

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 233: Hưởng thụ cuộc sống

Lần này Check-in, phần thưởng là một voucher tại quán cà phê nằm ngay vị trí trung tâm phố đi bộ cổ thành Đại Lý.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Duệ Thanh và Lưu Anh bước vào một quán cà phê đúng nghĩa.

Cả nhà chọn bàn sát cửa sổ trên lầu hai để tiện ngắm cảnh quan đường phố.

Hai mẹ con Đường Tư Kỳ và Lưu Anh lựa chọn mocha cùng latte. Còn Đường Duệ Thanh không biết uống cà phê nên gọi cho mình một tách trà xanh.

Từ cửa sổ lầu hai, có thể nhìn rất rõ khung cảnh phố xá tấp nập, nhộn nhịp bên dưới.

Lưu Anh để ý, mỗi lần có đoàn du lịch đi qua là thể nào hướng dẫn viên cũng chỉ về hướng này giới thiệu. Chứng tỏ quán cà phê này cũng có danh tiếng trong vùng đấy chứ.

Tức cảnh sinh tình, Lưu Anh cười cười tâm sự

“Ôi, trước kia em đi du lịch đoàn, cũng có một hướng dẫn viên dẫn đi khắp nơi giống y hệt vậy. Lúc đi thì thấy cũng khá ổn, tại cứ mải bám theo người ta, sợ bị rớt lại mà. Nhưng buổi tối quay về khách sạn thì hỡi ôi, hai chân đau như muốn rụng ra. Kỳ thật lịch trình tour đoàn quá vội vã, mỗi ngày phải cuốc bộ rất nhiều, không hợp với em. Em thích như bây giờ hơn, ngồi trên lầu uống cà phê ngắm người đi đường, thư thái thoải mái. Phải vậy mới đúng nghĩa du lịch nghỉ dưỡng chứ. Đi kiểu kia chẳng khác nào hành xác.”

Đường Duệ Thanh cũng ậm ừ cái hiểu cái không. Tại chú hầu như toàn ở nhà suốt, rất ít khi đi đâu xa. Thường thường cũng chỉ chơi quanh quanh gần nhà, phạm vi giao tiếp gói gọn trong nhóm bạn già. Lần này ra ngoài chơi, chú cảm thấy tinh thần phơi phới, trẻ ra hẳn mấy tuổi.

Không những được đặt chân tới vùng đất mới, ngắm nhìn thiên nhiên kỳ thú mà còn được trải nghiệm nhiều điều mới lạ. Ví dụ như ngồi đây uống trà ngắm người qua kẻ lại cũng là một loại hưởng thụ thú vị.

Một điểm tham quan miễn phí tương đối đặc thù khác mà Đường Tư Kỳ dẫn ba mẹ tới trong chuyến du ngoạn Đại Lý lần này là một am ni cô nằm tại chân núi Thương Sơn, có tên gọi Am Tịch Chiếu.

Bởi vì mẹ hay đau lưng mỏi gối thế nên Đường Tư Kỳ căn dặn tài xế taxi chạy xe tới vị trí gần nhất có thể rồi chậm rãi dìu mẹ leo từng bậc thang lên tới am.

“Am thờ đẹp quá!” Lưu Anh xuýt xoa tán thán.

Ngay ở cái tên đã biểu thị rõ triết lý Phật giáo. “Tịch” là vắng lặng, “chiếu” là soi chiếu. Tuy không xao động, không bị ô nhiễm bởi ngoại cảnh thế tục nhưng vẫn nhận biết thông suốt mọi sự, thấu hiểu vẹn tròn cuộc đời. Đấy mới là thật tướng trung đạo, đấy mới là Phật Tánh thường hằng bất biến.

Nhất động không bằng nhất tĩnh, chỉ có an tĩnh mới đem lại sự mỹ hảo.

Quả đúng như vậy, An Tịch Chiếu đẹp thoát tục giữa núi rừng mênh mông đại ngàn. Xung quanh là tầng tầng lớp lớp hàng rào tùng bách vây lấy. Chỉ cần lơ đãng một chút là sẽ không tìm thấy cổng vào.

Bốn bề yên tĩnh, lâu lâu có tiếng chim chóc véo von, cây rừng xào xạc, phụ cận không bị cuộc sống thường nhật của người dân quấy nhiễu. Thật sự là chốn Phật môn thanh tịnh.

Quy định của Am Tịch Chiếu không thắp hương mà lấy hoa cúng Phật. Thế nên hoa cỏ phong phú đủ chủng loại. Đường Duệ Thanh đặt chân vào chốn này mà như lạc bước vào biển mơ. Chú quên cả bà xã đại nhân, cứ một mình một máy, say mê quay chụp.

Cũng may Lưu Anh đã có con gái chăm sóc. Con gái lại còn dễ bảo, nói một hiểu mười, bắt được rất nhiều dáng đẹp, hợp ý thím.

Giữa trưa, cả nhà dùng cơm chay ngay trong am. Chỉ hai mươi đồng một suất mà hương vị tuyệt hảo, lại được ăn no thoả thích. Thế nên du khách thập phương cứ đến giờ trưa là ồ ạt đồ về chùa, chay đường hôm nào cũng ngồi chật kín cả trăm người.

Ăn cơm xong nếu thích có thể nán lại, thuê một bộ trà cụ. Thử tượng tượng mà xem, giữa khung cảnh thanh tịnh yên bình mà ngồi xuống pha một bình trà nóng từ từ nghiền ngẫm sự đời thì còn gì tuyệt vời hơn.

Ngay cả thím Lưu Anh, người vốn ưa những chốn ồn ào huyên náo cũng không nhịn được mà đăng vội tấm hình chụp bóng lưng chồng bên tách trà xanh vấn vương khói trắng, cùng dòng cảm khái

[ Tới Am Tịch Chiếu vãn cảnh chùa, ăn cơm chay, uống trà, thiền tịnh. Bỗng thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản. Nơi này như thể chốn bồng lai tiên cảnh, là nơi thần tiên cư ngụ.]

Mấy bà bạn của thím trong vòng tròn bạn bè lại được thể nháo nhao lên

“Tôi thấy vợ chồng bà được con gái dắt đi du lịch mới đích thực là sướng như tiên ấy.”

“Ai da, vẫn là Tư Kỳ hiểu chuyện, đúng là đẻ con gái được nhờ.”

“Thật là hâm mộ phát tỵ lên được. Trong khi mình phải ở nhà bế cháu thì hai bạn được con gái đưa đi chơi khắp nơi.”

Đọc những dòng bình luận của các bạn, Lưu Anh chỉ biết lắc đầu cười. Mấy lần trước rõ ràng thím cũng đăng nhiều hình đẹp lắm mà sao mọi người chẳng hưởng ứng nhiều đến vậy.

Có chăng khác biệt nằm ở cái cảm giác du lịch đoàn thể và du lịch gia đình?!

Thiết nghĩ du lịch đoàn thì dễ lắm, chỉ cần đóng tiền là xong. Nhưng để tổ chức một chuyến đi chơi có đông đủ thành viên trong gia đình thì đúng là khó trong khó.

Bởi bọn nhỏ bây giờ đứa nào đứa nấy bề bộn công việc. Nhất là những đứa sự nghiệp đang phất thì chỉ mải vùi đầu kiếm tiền, làm gì có thời gian dẫn cha mẹ đi chơi.

Còn những đứa sắp xếp được thời giờ thì lại tranh thủ dành cho gia đình nhỏ của nó, hiếm đứa nào nghĩ tới cha mẹ già.

Thế mới có câu nước mắt chảy xuôi. Cha mẹ, nhất là ở độ tuổi trung niên về già thì chỉ mong được gần gụi con cháu càng nhiều càng tốt nhưng con cháu nào hiếu thấu tấm lòng cha mẹ, cứ mải miết sải cánh chinh phục những đỉnh cao vĩ đại, nào có mấy đứa biết ngoái đầu nhìn về tổ ấm khi xưa.

Cho nên trường hợp của vợ chồng thím có thể xếp vào hàng cá biệt ngoại lệ, bị kì thị hay hâm mộ, ghen tỵ cũng là điều dễ hiểu thôi.

“Tư Kỳ, mai mình đi đâu nữa con?” Đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm trà thanh mát, Lưu Anh hỏi con gái.

Đường Tư Kỳ đáp: “Ngày mai cả nhà mình sẽ ngồi tàu hoả đến Lệ Giang. Từ Đại Lý đến Lệ Giang có tàu hoả hai tầng. Chắc ba mẹ chưa đi bao giờ đúng không? Mai nhà mình đi thử nhé.”

Đường Duệ Thanh rung đùi cười khà khà: “Nghe là thấy thú vị rồi đấy. Từ nhỏ đến lớn ba chỉ nghe nói tàu lửa rồi tàu tốc hành chứ chưa biết cái tàu hoả hai tầng nó ra làm sao.”

———

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhanh Check-in 5 điểm du lịch miễn phí, phần thưởng của hệ thống là chi phí thuê xe ô-tô một ngày, phạm vị trong địa phận Vân Nam.

Có kinh nghiệm thuê xe đi chơi Hồ Nhĩ Hải hôm trước, Đường Tư Kỳ khá ưng kiểu dịch vụ này, rất thuận tiện lại đỡ mệt. Ngoại trừ chí phí đắt đỏ còn lại chả chê được điểm gì. Cả bao xe lẫn tài xế ít nhất cũng phải hai, ba trăm nhân dân tệ. Thế mà được hệ thống tặng không luôn, quả là lời to!

Đường Tư Kỳ dự định để dành đó, đợi tới Lệ Giang hoặc Shangri-La sẽ lấy ra dùng.

Bình Luận (0)
Comment