Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 235: Hơi thở thảo nguyên
Tiếng ồn ào huyên náo lùi xa là khung cảnh điền viên yên bình dần hiện ra trước mắt.
Thời tiết hôm nay rất chiều lòng người, trời trong gió nhẹ, mát mẻ dễ chịu. Chỉ là cảnh muốn ngắm nhất thì lại bị che khuất mất rồi. Chẳng hiểu từ đâu một đám mây mù kéo đến phủ lên đỉnh Ngọc Long như thể tỳ bà che nửa mặt hoa, lấp la lấp ló càng khiến người có tình thấp thỏm chộn rộn.
Cứ tưởng như mọi lần, tới đầu trấn là tắt máy dừng xe xuống đi bộ nhưng ai ngờ con gái lại kéo ba mẹ ngồi vững, thắt chặt dây an toàn để xe chuẩn bị leo núi.
Lưu Anh trố mắt hết hồn, không nghĩ địa điểm được cô con gái khen nức nở lại nằm tận trên núi cao.
Xe rồ ga mạnh mẽ leo dốc đứng, ôm cua bo góc đầy điệu nghệ. Đường núi tất nhiên không tránh khỏi gập ghềnh xóc nảy song đáp lại thì cảnh sắc hai bên vô cùng ngoạn mục hùng vĩ, đảm bảo đi đường bằng không bao giờ thấy được.
Ước chừng chạy được nửa tiếng đồng hồ tính từ chân núi, Lưu Anh đột nhiên reo lên
“Tài xế tài xế, có thể cho xe dừng ở đây không cháu?”
Tài xế đạp phanh cái két, điêu luyện đánh tay lái di chuyển xe ra sát mép đường rồi vững vàng đỗ lại.
Lưu Anh xuống xe, từ lùm cây um tùm rậm rạp, thím chạy qua chạy lại, cố gắng tìm một kẽ hở đủ rộng để hé mắt phóng tầm nhìn
“Trời ơi….dưới kia…dưới kia có một cái hồ…còn cả một thảo nguyên xanh mênh mông nữa!”
Vì quá đỗi khó tin nên giọng thím bỗng nhiên cao vút, rộn ràng lanh lảnh.
Cái hồ không quá lớn, song lúc này trời xanh mây trắng in bóng xuống mặt hồ phẳng lặng tựa như một chiếc gương khổng lồ. Trời nối đất, đất liền trời, hình ảnh phản chiếu lấp loáng, trong phút chốc khiến người ta ngỡ ngàng hít thở không thông.
Đường Duệ Thanh tinh ý phát hiện trên thảo nguyên có vài chấm đen nho nhỏ giống động vật đang di chuyển.
Nháy mắt cơn tò mò trỗi dậy, Lưu Anh cực kỳ nóng lòng muốn biết đến tột cùng nơi đó là thật hay ảo ảnh mà giữa núi non hùng vĩ lại tồn tại một thảo nguyên cùng hồ nước đẹp đến nhường vậy.
Muốn biết thì phải lên xe đi tiếp thôi. Xe tiếp tục leo tới đỉnh rồi từ từ hạ dốc, men theo triền núi bên kia, chạy xuống chân núi.
Tài xế cho xe dừng ở phụ cận thôn, nơi có thể trực tiếp đi thẳng vào đồng cỏ xanh mát.
Nhìn trên Tivi, đọc trong sách báo nhiều rồi mà nay Lưu Anh mới có dịp tới tận nơi nhìn tận mắt thế nào là thảo nguyên. Mặc dù chính xác thì nó cũng chỉ là một đồng cỏ, nhưng là đồng cỏ siêu to khổng lồ, mênh mông hút tầm mắt.
Màu của cỏ xanh thăm thẳm, ngạo nghễ chạm trời mây. Màu của nắng vàng nhàn nhạt mà ngọt lịm, thơm lừng. Màu của hoa tím li ti rải rác như sao trời, lại gần mới biết thì ra chỉ là hoa dại mà chao ôi đẹp say lòng người.
Đường Duệ Thanh trỏ tay về phía trước: “Hai mẹ con xem kìa, có rất nhiều bò và dê.”
Tuy rằng trước khi tới, Đường Tư Kỳ đã tìm hiểu khá kỹ, biết nơi này đẹp nhưng không ngờ khi chân chính đặt chân tới vẫn bị cảnh sắc thiên nhiên làm cho chấn động.
Lưu Anh quay đầu lại, đang định nói gì với con gái thì đột nhiên đám mây trên bầu trời từ từ di chuyển, lộ ra đỉnh núi Ngọc Long trong truyền thuyết
“Ôiiii, mau…mau…nhìn kìa…Ngọc Long Tuyết Sơn…là Ngọc Long Tuyết Sơn đó…”
Theo tiếng gọi của mẹ, Đường Tư Kỳ cũng gấp gáp xoay người. Đúng là mây mù đang tan, vạn vật dần sáng tỏ, ngọn núi Ngọc Long tựa như một con rồng trắng uốn lượn trên bầu trời.
Thôn Văn Hải không lớn, chỉ có vài nếp nhà quây quần quấn túm nhưng tình cờ lại nằm sát chân núi phía Nam của dãy Ngọc Long. Nghe nói, đây là thôn dân có vị trí gần nhất đồng thời đứng tại đó có thể quan sát trực diện đỉnh chính dãy Ngọc Long.
Vào giờ phút này, dưới ánh nắng chiếu rọi, Ngọc Long sừng sững lấp lánh ánh bạc, phảng phất trông như Sơn Thần ngày đêm lặng lẽ bảo hộ làng bản thôn dân.
Thôn Văn Hải khiêm tốn, hồ Văn Hải cũng không tính là quá lớn nhưng thảm thực vật xung quanh tươi tốt, hoa cỏ ngan ngát sắc màu, dê bò thành đàn, cừu mập mạp trắng muốt, ngựa tung vó phi nước kiệu rầm rập. Thật sự có ngồi đây ngắm cả ngày cũng không chán mắt!
Càng tiến gần về phía hồ càng nhiều hoa dại. Những vạt hoa dài tít tắp uốn lượn nhấp nhô, tím vàng trắng đỏ nổi bật trên sắc xanh chủ đạo, tô điểm cho cảnh sắc thảo nguyên thêm thơ mộng và hữu tình.
Ngẫu nhiên sẽ có một đàn chim từ trên trời sà xuống mặt hồ, uống no nước rồi lại đập cánh bay vút lên không trung.
Không tới đây thì không biết thiên nhiên lại kỳ vĩ và tuyệt diệu đến vậy.
Có thể thấy bởi vì chưa bị ngành du lịch tàn phá thế nên hệ sinh thái tự nhiên vẫn được giữ gìn, các loài động vật hoang dã cùng môi trường sống của chúng vẫn được bảo tồn và phát triển.
Hôm nay đi dã ngoại thế nên Lưu Anh chuẩn bị rất chu đáo nào là cơm hộp, trái cây, nước suối, bánh ngọt, đồ ăn vặt và cả một tấm bạt không thấm nước rất lớn nữa.
Cả nhà chọn một chỗ tương đối sạch sẽ, mặt cỏ khô ráo để trải thảm ăn trưa.
Lưu Anh vừa xé thịt bò khô vừa cảm khái: “Chỗ này thích thật, đáng tiếc là không có khách sạn, nếu có thì kể cả hoàn cảnh đơn sơ thiếu thốn mẹ cũng muốn ở lại.”
Đường Tư Kỳ phì cười: “Mẹ thích chỗ này lắm hả? Nhưng trên thảo nguyên chán lắm, không có gì giải trí đâu.”
Lưu Anh nhướng mày: “Xời, còn cần giải trí gì nữa? Có cỏ cây hoa lá, sông hồ, núi tuyết, thế là đủ rồi. Với lại có phải ở trường kỳ đâu, vài ba ngày thôi mà, chắc không vấn đề.”
Đường Duệ Thanh nguýt dài: “Vấn đề lớn là đằng khác. Thôi đi thôi đi, em là chúa bắt bẻ, anh còn lạ gì. Vừa nhìn cũng biết điều kiện nơi này thô sơ thiếu thốn. Ví dụ chỗ tắm rửa không tươm tất em chịu được không? Chắc chắn là không rồi.”
Lưu Anh im re chẳng thể phản bác vì căn bản mình khó tính thật. Thế là mặc dù trong lòng tiếc hùi hụi thì cũng phải từ bỏ thôi, nào ngờ con gái lại bất ngờ lên tiếng:
“Mẹ muốn nghỉ lại trên thảo nguyên lắm hả? Có thể thấy núi tuyết, thấy bò dê?”
Lưu Anh nhìn xa xăm: “Ừhmm…thích thì cũng thích đấy nhưng thôi, mẹ thấy vẫn nên xuống núi thì hơn.”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Mẹ đừng buồn, điểm kế tiếp chúng ta sẽ tới Shangri-La. Thảo nguyên ở đó lớn hơn đây nhiều, lớn nhất tỉnh Vân Nam luôn. Tới đó mình sẽ trải nghiệm thử cuộc sống của dân du mục, ngủ trên thảo nguyên, ngắm núi tuyết, chăn dê, cưỡi ngựa, nói không chừng còn có thể xem mặt trời mọc nữa.”
Lưu Anh sửng sốt há hốc miệng. Cứ tưởng cảnh tượng trước mắt đã là tuyệt đỉnh nhân gian, hôm nay được một lần tới đây là xem như cuộc đời thím chẳng còn gì hối tiếc, nào ngờ con gái lại bảo sẽ dẫn tới chỗ khác đẹp hơn nữa, không những vậy còn được ở lại, trực tiếp trải nghiệm cuộc sống du mục.
Ôi, nếu vậy thì thích quá, thím gấp gáp đứng ngồi không yên: “Thế khi nào mình đi hả con?”