Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 236: Sự cố bất ngờ
Đường Tư Kỳ kéo mẹ ngồi xuống: “Mẹ đừng vội, ở lại Lệ Giang chơi thêm hai ngày nữa rồi mình đi.”
Lưu Anh vui vẻ, tung tăng chạy lại thềm hoa trước mặt, quay một đoạn video ngắn. Khẳng định đoạn phim này mà tung lên mạng thể nào cũng nổi sóng cho xem.
Y như rằng, mấy bà bạn thím lập tức ùa vào, chị một câu, tôi một câu khiến thông báo điện thoại chớp nháy liên hồi
“Lưu Anh à, cậu nhờ Tư Kỳ gửi cho mình bản lịch trình chi tiết nhé. Tháng sau mình tới Vân Nam, muốn đi theo lịch trình nhà các cậu.”
“Ôi trời, cảnh đẹp quá. Nhà bà biết chỗ chơi thật đấy!”
“Công nhận đẹp thật. Lưu Anh ơi, quay thật nhiều video cho tụi mình ở nhà được chiêm ngưỡng với nhé.”
Quay cảnh mà không có người minh hoạ thì cũng nhàm, Lưu Anh rất hăng hái nhảy vào khung hình phụ hoạ, giới thiệu cái nọ, thuyết minh cái kia. Đường Tư Kỳ chụp choẹt cho mẹ một lúc quay ra lại chẳng thấy ba đâu.
Thì ra Đường Duệ Thanh không thích sử dụng điện thoại hay máy ảnh, chú thích lưu chụp bằng mắt thường và bộ não của mình hơn.
Với lại hôm nọ đi chợ phiên, thấy người dân tộc bày bán rượu trái cây, nồng độ không quá cao mà vị lại lạ thế nên chú bèn mua một bình. Giờ ngồi trước cảnh đẹp, vậy phải có rượu ngon thế mới đúng bài.
Đương nhiên…là chú mua lén, trên đường tới đây cũng phải tốn công tốn sức lắm mới giấu được cặp mắt tinh tường của vợ và con gái đấy.
Nãy giờ vợ con cứ quanh quẩn bên cạnh làm thèm muốn chết mà không dám lôi ra. Đợi mãi hai người họ mới đi ra xa, chú lập tức mở nút bình, hít một hơi thật sâu. Chà, hơi thở thảo nguyên hoà cùng vị rượu ngọt cay, quả là khoan khoái!
Đang đắm chìm thưởng thức thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng cười của con gái: “Ba, cho con uống với.”
Đường Duệ Thanh quay đầu thấy con gái chìa cái ly tới, chú theo bản năng che chặt bình rượu: “Ba chỉ có một ít, chia cho con sao đủ uống.”
“Haha, thế thì con đành phải bẩm báo đúng sự thật lên mẫu hậu đại nhân là ba trộm mua rượu”, Đường Tư Kỳ cười tươi như hoa mà giọng điệu sặc mùi uy hiếp.
Đường Duệ Thanh nghẹn lời: “Giỏi rồi, còn biết đi cáo trạng nữa…Vậy chia cho con một chút, nhưng chỉ một chút thôi đấy. Loại này nồng độ thấp, một bình chưa đủ đô ba.”
Bởi vì gan không tốt nên Đường Duệ Thanh phải cai rượu từ lâu. Lần này đi ra ngoài du lịch tâm tình thoải mái nên chú mới muốn nhâm nhi một chút. Nào ngờ con nhóc này vẫn y như hồi bé, luôn ở bên giám sát không cho ba uống rượu.
Tính ra cũng đã nhiều năm rồi chú chưa động vào một giọt rượu nào. Chính xác bao lâu thì chẳng nhớ nữa, chỉ biết là từ lúc con bé này còn nhỏ xíu, chân bước lẫm chẫm miệng nói bi bô, thế mà giờ đã lớn phổng phao, cao gần bằng ba rồi đấy.
Đường Duệ Thanh lắc đầu cười xoà, nghiêng bình rượu rót vào chén con gái.
“Nào, cụng ly cụng ly, con kính ba một chén”, Đường Tư Kỳ bày ra động tác như dân nhậu chuyên nghiệp.
“Cha bố nhà cô!” Đường Duệ Thanh cười vang, khoé mắt đong đầy hạnh phúc.
Đường Tư Kỳ cũng cười. Kỳ thật đi du lịch cùng ba mẹ vui hơn cô tưởng nhiều. Không khí hoà hợp, gần gũi, lâu lâu còn nổi hứng trêu chọc đùa giỡn nữa.
Trước đây do khoảng cách thế hệ, cô thì cứ muốn chứng minh bản thân đã lớn còn ba mẹ lại một mực xem cô như con nít lên ba, thành ra đôi bên chẳng thể tìm được tiếng nói chung.
Hiện giờ cả gia đình cùng nhau đi chơi, mặc dù không ai chủ đích nhưng khoảng cách ấy bất tri bất giác xích lại hồi nào chẳng hay. Cô có thể tự nhiên khoác tay mẹ, thoải mái tán gẫu cùng ba. Cái cảm giác này…thật sự rất tuyệt!
Kết thúc ba ngày ở Lệ Giang, cả nhà tiếp tục khởi hành đến Shangri-La.
Đây cũng là trạm cuối của cuộc hành trình. Đường Tư Kỳ dự định sẽ ở chơi bốn ngày. Sau đó ngồi xe qua Côn Minh rồi bay về Ôn Châu.
Tuy rằng Shangri-La đang xây đường sắt cao tốc nhưng vẫn chưa đưa vào hoạt động thế nên chỉ có thể sử dụng xe khách đường dài làm phương tiện di chuyển.
Song khi ra tới bến xe lại phát sinh sự cố bất ngờ. Lưu Anh tìm mãi không thấy Căn cước công dân nên không thể mua vé xe.
“Sao lại mất được nhỉ, rõ ràng trước giờ vẫn để chỗ này cơ mà, sao tự nhiên lại không thấy đâu cả?”
Lưu Anh gấp đến độ mồ hôi mồ kê đầy đầu. Đây không phải lần đầu tiên đi ra ngoài nên đương nhiên thím biết giấy tờ tuỳ thân quan trọng đến nhường nào. Nếu không có nó thì không thể mua vé tàu, vé xe, vé máy bay thậm chí không thể thuê phòng khách sạn.
Cho nên mất Căn cước công dân là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng khi đang ở xa nhà.
Mấy chục năm nay, từ hồi làm Căn cước công dân tới giờ thím luôn ý thức cất giữ rất cẩn thận, chưa bao giờ tuỳ tiện vất lung tung thành ra bây giờ thím vừa tức vừa gấp, cuống cuồng lục hết túi trong túi ngoài, miệng vô thức nhắc đi nhắc lại trong hoảng sợ: “Không thể nào, không thể nào, không thể nào mất được…”
Đường Tư Kỳ vội nắm tay mẹ trấn an: “Mẹ bình tĩnh, đừng cuống. Giờ chúng ta tìm lần lượt từng túi một, xem xem liệu có để lẫn ở đâu không.”
“Mẹ tìm hết rồi, đều không có!”
Chẳng những tìm ở chỗ mình, Lưu Anh còn lục tung cả Vali của ông xã, nhưng cũng chả thấy tăm hơi tấm thẻ Căn cước đâu.
Đường Duệ Thanh cũng cuống cuồng lo lắng: “Có mỗi cái Căn cước công dân mà cũng đánh mất!”
Một câu này của chồng khiến Lưu Anh vô cùng tủi thân, cộng với áp lực nãy giờ thế là nước mắt ào ạt đổ ra như thác.
Đường Tư Kỳ sợ hết hồn, vội xoa lưng an ủi mẹ: “Mẹ đừng khóc, chuyện đâu còn có đó mà. Giờ mẹ bình tĩnh nhớ lại xem lần cuối cùng mẹ sử dụng hoặc nhìn thấy nó là khi nào?”
Nhưng khổ nỗi giờ này thì còn nhớ được gì nữa, Lưu Anh chỉ biết ngồi đó hết khóc rồi lại lắc đầu…không nhớ…không biết…
“Hôm nhà mình đi tàu hoả đến Lệ Giang là phải dùng Căn cước công dân để mua vé, sau đó tới khách sạn cũng phải trình giấy tờ tuỳ thân. Kể từ lúc đó đến nay mẹ có lấy ra thêm lần nào nữa không?” Đường Tư Kỳ từ từ dẫn dắt, giúp mẹ hồi tưởng lại theo cột mốc thời gian.
Đáng tiếc, Lưu Anh đã cố vắt óc suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không nhớ, mẹ chỉ nhớ là tiện tay nhét vào ngăn nhỏ trong túi xách. Chỗ này trước giờ mẹ vẫn cất mà không hiểu sao tự nhiên lại mất…Mẹ cũng không biết nữa…”
Nói đoạn lại mếu máo nước mắt ngắn dài…
Đường Tư Kỳ liên tục trấn an: “Không sao đâu mẹ, chúng ta vẫn chưa mua vé đi Shangri-La mà, khách sạn bên đó cũng có thể lùi ngày. Thế nên cứ từ từ giải quyết, không cần gấp. Như vậy đi, giờ mẹ ngồi đây nghỉ ngơi, việc này cứ giao cho con. Giờ con sẽ kiểm tra lại một lượt toàn bộ hành lý của cả nhà ta. Nếu vẫn không tìm thấy, con sẽ gọi về nhà nghỉ nhờ người ta tìm lại trong phòng giúp. Thế nhé, mẹ cứ yên tâm ngồi đây, để con lo cho. Không sao đâu, mẹ đừng khóc nữa.”
Dỗ mẹ xong, Đường Tư Kỳ liền bắt tay vào tìm kiếm. Cô lần lượt mở ba chiếc vali, tìm khắp ngăn lớn ngăn nhỏ. Không có. Rồi quay sang kiểm tra ba chiếc túi tuỳ thân mang bên người, cũng không có nốt.
Cô gọi về nhà nghỉ nhờ bộ phận phòng kiểm tra giúp. Lúc sau nhà nghỉ gọi lại thông báo đã tìm mọi xó xỉnh đều không thấy.
Thậm chí, Đường Tư Kỳ còn lục lại nhật ký cuộc gọi, liên hệ với tất cả chuyến xe mà gia đình đã đi trong mấy ngày hôm nay, nhờ tài xế kiểm tra giúp hàng ghế phía sau xem có rớt tấm Căn cước công dân nào không. Đáng tiếc, tất cả các bác tài đều xác nhận không có.