Editor: Tự Thuỷ Lưu Niên
Chương 242: Gia đình Tiểu Kỳ du ngoạn Vân Nam
Ngày hôm sau, Đường Tư Kỳ thức dậy, nhanh nhẹn sửa soạn vệ sinh cá nhân rồi sang gõ cửa phòng gọi ba mẹ đi chơi.
Suốt cuộc hành trình đều như vậy nhưng không hiểu sao ánh mắt ba mẹ nhìn cô hôm nay lạ lắm.
Song Đường Tư Kỳ cũng chẳng nghĩ nhiều. Vì đây chả phải lần đầu, từ hôm cả nhà đi du lịch tới nay, cứ thỉnh thoảng ba mẹ lại có biểu hiện lạ. Tuy Đường Tư Kỳ không hiểu nhưng tập mãi cũng thành quen.
Khúc nhạc đệm mau chóng qua đi, cả nhà cùng ba vị khách hôm qua tiếp tục kết nhóm khám phá Shangri-La. Điểm đến hôm nay là Công viên quốc gia Pudacuo tuyệt đẹp với tổng diện tích 1313 km mét vuông và nguồn tài nguyên sinh thái vô cùng phong phú.
Cảnh quan thiên nhiên nơi đây được bảo tồn rất tốt, hồ trên núi yên tĩnh trong vắt, đồng cỏ mênh mông thẳng tắp, những vùng đất ngập nước đầy hoa và rừng nguyên sinh bốn mùa tươi tốt.
Không biết những mùa khác thế nào chứ khung cảnh mùa thu quả thực quá đỗi tuyệt mĩ.
Mùa thu đã khoác lên Shangri-la tấm áo choàng lãng mạn bằng tầng tầng lớp lớp lá vàng phủ đầy đường cùng vô vàn ánh nắng lấp ló giăng khắp lối đi. Lấy khung cảnh này làm nền thì thừa sức có hàng tá “pô” ảnh để đời mà khỏi cần tốn công Photoshop chỉnh sửa, thậm chí chấp mọi các thể loại app luôn!
Hôm nay cũng là ngày cuối của chuyến du lịch Vân Nam thế nên Đường Tư Kỳ hăng hái giúp ba mẹ lưu lại rất nhiều khoảnh khắc đẹp. Từ rừng già xanh mướt đến hồ nước trong vắt in bóng mây trời hay những rặng hoa dại đủ màu sắc lâu lâu thấp thoáng lũ sóc con nhảy tưng tưng đi kiếm ăn, tất cả đều lọt vào ống kính của Tư Kỳ, sống động và rõ nét.
Vợ chồng chú thím Đường thì khỏi phải nói rồi, thích mê mẩn. Thậm chí còn bàn nhau mùa xuân sang năm làm thêm chuyến nữa, nếu con gái bận thì hai vợ chồng tự đi với nhau.
Hôm sau, ông chủ nhà trọ trực tiếp lái xe tiễn gia đình Đường Tư Kỳ ra sân bay Địch Khánh. Mấy ngày ở đây ngày nào cũng đi xem máy bay cất cánh, cuối cùng giờ cũng có dịp trải nghiệm cảm giác bay trên thảo nguyên rồi.
Trước giờ phút chia tay, ông chủ nhà trọ nồng nhiệt mời: “Nếu sau này có cơ hội trở lại Shangri-La, hoan nghênh gia đình tới nhà tôi làm khách.”
Nhận thấy tấm thịnh tình của chủ nhà, Đường Duệ Thanh cao hứng đáp: “Nói không chừng năm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.”
Nghe được lời này từ chính miệng ba nói ra, Đường Tư Kỳ phấn khởi vô cùng. Trước kia ba rất lười đi xa, lúc nào cũng chỉ thích ở nhà ôm mớ cây cỏ hoa lá cành. Và một suy nghĩ cố hữu đó là du lịch tốn kém ở nhà cũng vui, thành ra lại càng không thích xê dịch.
Lần này du ngoạn Vân Nam, Đường Tư Kỳ nhận thấy ba chơi rất vui, cũng thay đổi hẳn cái nhìn về du lịch, thậm chí còn chủ động muốn đi thêm. Đây là một tín hiệu đáng mừng.
Cứ như vậy cả nhà lên máy bay, nối chuyến ở Côn Minh rồi bay về Ôn Châu.
Dọc đường đi, Đường Duệ Thanh cứ nhắc đám cây cảnh mãi, sợ chúng thế nọ, lo chúng thế kia. Phải đến khi về tới nhà, tận mắt thấy đàn con yêu vẫn khoẻ mạnh tươi tốt, thì chú mới thực sự yên tâm.
Chú cũng không giống bà xã, đi đến đâu ào ào xả ảnh đến đấy, mặc dù số lượng hình chú chụp chỉ có hơn chứ không kém. Sau khi về, chú cũng không rầm rộ hẹn bạn bè gặp mặt ngay mà dành thời gian ở nhà bắt đầu soạn hình, soạn văn đăng bài.
Có lẽ vì là lần đầu tiên lại có vợ con đồng hành thế nên nhật ký hành trình của Đường Duệ Thanh không chỉ đầy đủ, chi tiết mà còn đong đầy cảm xúc. Mỗi bài đăng lên đều đảm bảo tranh đẹp văn hay, ít nhất cũng phải vài trăm từ trở lên.
Lưu Anh bí mật gửi tin nhắn cho con gái: [ Ba con ít khi đi chơi nên có hơi dông dài. Ông ấy viết cái gì con không cần đọc cũng được nhưng nhớ like cho ba mừng.]
Đường Tư Kỳ buồn cười: [ Vâng, con biết rồi mẹ.]
Vì không khí trong nhà vui vẻ nên Đường Tư Kỳ cũng chưa vội đi ngay, cô định nghỉ ngơi thêm ít bữa nữa rồi mới tính tiếp. Mấy hôm trước đi chơi hễ có thời gian rảnh là cô lo trả đơn hàng, chưa kịp vẽ bức nào cho chuyến du lịch lần này. Giờ thấy ba chia sẻ xúc động quá, thành ra cô cũng ngứa tay muốn vẽ.
Làm như mạch cảm xúc dâng trào nên năng suất công việc cao hơn hẳn hay sao ấy. Chỉ ngồi một lúc mà Đường Tư Kỳ vẽ được mấy bức đã thế bức nào cũng ưng, chẳng phải chỉnh sửa gì.
Có tranh đẹp, Đường Tư Kỳ khoe ngay lên mạng kèm một dòng lãng đãng vu vơ
[ Phía nam mây sáng, tận hưởng cùng ba mẹ! ] (1)
Trước đây tranh cô vẽ chỉ lấy mỹ thực và phong cảnh làm chủ đạo. Chẳng hạn như bộ Hàng Châu và Nam Kinh là cảnh đẹp còn bộ Tứ Xuyên toàn đồ ngon.
Thế nhưng bộ du ngoạn Vân Nam lần này khác hẳn, Đường Tư Kỳ sáng tác theo chủ đề tình cảm gia đình, mối quan hệ giữa cha mẹ con cái. Vì vậy cô đã đặt cho bộ tranh cái tên “Gia đình Tiểu Kỳ du ngoạn Vân Nam”.
Người bố nhìn có vẻ khó tính nhưng thực chất rất ấm áp, luôn âm thầm quan tâm từng ly từng tý.
Người mẹ tính tình hướng ngoại, mê chụp ảnh, có thể tạo dáng bất chấp địa hình và thời tiết.
Còn đứa con rất chăm chỉ bày trò để nịnh thối và chọc vui ba mẹ.
Một gia đình nhỏ gồm ba thành viên tuy đôi lúc không tránh khỏi cãi vã giận hờn như bao gia đình khác nhưng khi đi chơi thì vô cùng hòa thuận và vui vẻ. Thậm chí những mâu thuẫn lúc xưa cũng được Đường Tư Kỳ hoạt hình hoá và mang lên tranh. Chưa hết, cô còn tiện tay chia sẻ link bài đăng trên Wechat của ba mẹ nữa. Đảm bảo các fans mà đọc được sẽ phải cười bò cho xem.
Tuy nhiên vì thời gian này cô mất tích hơi lâu thế nên Đường Tư Kỳ cũng khá lo lắng không biết phản ứng của mọi người sẽ thế nào, lỡ fans hâm mộ bỏ đi hết không còn ai hưởng ứng thì sao?!
===
Chú thích:
(1)Phía nam mây sáng ( 彩云之南 ) là một ca khúc song ca do Hà Mục Dương và Từ Thiên Nhã trình bày. Bài hát do Hà Mục Dương sáng tác và nằm trong album Phía Nam Mây Sáng được phát hành vào năm 2007 của Từ Thiên Nhã.
Năm 2005, bài hát giành giải “Giai điệu vàng của năm” và “Bài hát được yêu thích nhất”.