Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 241: Sinh con rồi mới sinh cha
Ăn xong mọi người đi dạo phố cổ ngắm cảnh đêm một chút cho xuôi cơm rồi lên xe quay trở về nhà trọ nghỉ ngơi.
Lưu Anh sau khi tắm gội thì ghé qua phòng ngủ phụ thấy con gái đang vẽ tranh, thần thái thập phần nghiêm túc.
Sinh con sao không hiểu tính con, từ bé Tư Kỳ nhà thím đã bị cái tật thiếu kiên nhẫn lại cả thèm chóng chán, hiếm cái gì có thể khiến nó tập trung được lắm. Nhưng hội hoạ thì khác, thím phát hiện mỗi lần con bé ngồi trước bàn vẽ là dường như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Thấy con bận, Lưu Anh cũng không dám làm phiền, nhẹ nhàng bưng vào một cốc sữa bò nóng hổi, dặn con nhớ đi ngủ sớm rồi lập tức lui ra ngoài, khép chặt cửa lại.
Lúc này trong phòng ngủ chính, Đường Duệ Thanh đang nằm khểnh xem TV. Lưu Anh ngồi xuống giường, đang định nói chuyện thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Thím nhìn thoáng qua màn hình, là Lý Nhã Lệ gọi tới
Lưu Anh bấm nhận: “Alo? Nhã Lệ hả, tôi không ở nhà, có gì không bạn?”
Lý Nhã Lệ trách vui: “Rồi rồi, không cần khoe, tôi biết bạn đang đi chơi với chồng con rồi. Khiếp bạn đăng nhiều ảnh vậy muốn không biết cũng khó, haha. Thế nào, đi chơi vui chứ?”
Lưu Anh cũng cười: “Ừ, Tư Kỳ đưa vợ chồng tôi đi du lịch.”
“Nói đến Tư Kỳ, khi nào nhà bạn về vậy?” Đột nhiên Lý Nhã Lệ đổi giọng nghiêm túc, hẳn là có việc quan trọng.
Lưu Anh hơi bất ngờ nhưng có sao nói vậy: “Chắc là sớm thôi. Lịch trình Tư Kỳ sắp xếp, vợ chồng tôi cũng không biết, làm sao vậy, có chuyện gì à?”
“Là thế này, lần trước tôi giới thiệu một đám cho Tư Kỳ nhà bạn nhưng bạn nói không hợp nên không cho Tư Kỳ đi xem mắt, nhớ không? Lần này có chỗ tốt, đảm bảo rất hợp luôn. Con trai lão Lưu về nước rồi. Bạn cũng biết Lưu gia rồi đấy, con trai nhà họ đi du học nước ngoài, tuấn tú lịch sự, giờ về nước làm nhân viên công vụ, tiền đồ vô lượng. Điều kiện phải nói là miễn chê. Con trai người ta cũng tới tuổi dựng vợ gả chồng nên tìm tôi hỏi xem có đám nào hợp không, tôi nghĩ ngay tới Tư Kỳ nhà bạn liền…” Lý Nhã Lệ nói một thôi một hồi, hết mực tâng bốc đàng trai
“Mà gia thế Lưu gia bạn biết rồi đấy, đâu phải dạng vừa. Nếu Tư Kỳ gả vào đấy thì mai này cứ ngồi không mà hưởng phúc. Hôm trước bà Lưu tới tìm tôi nói chuyện tôi cũng kể sơ qua về tình hình Tư Kỳ nhà bạn. Nghe chừng bọn họ ưng ý đấy, nói nếu hai đứa lấy nhau sau này Tư Kỳ không phải đi làm gì hết, chỉ cần ở nhà sinh con dưỡng cái là được. Tôi nói thật, con bé Tư Kỳ nhà bạn cũng chẳng còn nhỏ, lại không thích đi làm, gả vào mối này là hợp lý nhất rồi.”
Lý Nhã Lệ bô bô tràng giang đại hải, không để ý Lưu Anh đã im lặng một hồi lâu.
Lúc sau, có thể do lời nói chối tai quá chịu không nổi, Lưu Anh trực tiếp cắt ngang, giọng điệu cũng khó chịu hơn hẳn
“Nhã Lệ! Tư Kỳ nhà tôi vẫn có công việc đàng hoàng, chỉ là không cần phải đi làm đúng giờ, chấm công tính điểm như những người khác.. Cháu nó đang làm nghề tự do.”
Lý Nhã Lệ sững sờ sửng sốt. Rõ ràng trước giờ cũng vẫn nói về vấn đề này nhưng chưa bao giờ Lưu Anh có thái độ như vậy. Sao hôm nay lại…
Lưu Anh nói tiếp: “Hơn nữa đúng là Lưu Gia điều kiện không tệ nhưng hình như thằng con trai nhà họ hơi thấp thì phải. Nếu tôi nhớ không lầm thì chưa được mét bảy.”
Lý Nhã Lệ cười phá lên: “Ôi dào tưởng gì, thấp thấp mà điều kiện cao thì ối kẻ cũng phải ngước nhìn. Tư Kỳ nhà bạn thì cũng có hơn…”
Lưu Anh lại một lần nữa chặn họng bà bạn để miễn phải nghe những lời ngứa tai
“Tư Kỳ nhà chúng tôi độc lập tự chủ. Con bé có suy nghĩ riêng của nó. Chưa lấy chồng là do chưa gặp được đối tượng phù hợp. Nhã Lệ, sau này bạn không cần giới thiệu ai cho Tư Kỳ nữa.”
“Ơ kia kìa, sao lại thế? Nếu bạn chướng mắt nhà lão Lưu thì để tôi từ chối khéo. Rồi sau này kiếm được chỗ khác tốt hơn, tôi lại giới thiệu cho. Dù sao con bé Tư Kỳ cũng phải lấy chồng chứ…”
Lưu Anh phát đau cả đầu: “Không phải nhà tôi chướng mắt Lưu gia. Mà là Tư Kỳ có quan điểm riêng của nó. Mấy nay gần gũi con tôi mới biết hiện giờ nó muốn tập trung phát triển sự nghiệp, chưa suy xét tới chuyện tình cảm cá nhân. Còn bao giờ nó muốn thì để nó tự kiếm.”
Thấy tình hình có vẻ căng, Lý Nhã Lệ lập tức đổi giọng: “Được rồi được rồi, bạn không thích thì thôi. Haizz, Lưu gia là chỗ tốt, tiếc quá…”
Lưu Anh thoáng nhăn mặt, nói thêm vài câu lấy lệ rồi viện cớ bận việc cúp điện thoại.
Đường Duệ Thanh lúc này mới lên tiếng: “Nhã Lệ lại giới thiệu đối tượng à?”
Lưu Anh gật gật đầu, mặt xị ra một đống rõ ràng rất không vui.
Đường Duệ Thanh quan tâm hỏi: “Sao vậy? Cô ấy nói gì à?”
“Nói năng khó nghe muốn chết! Cứ một câu khen người ta tốt thế nọ giỏi thế kia, làm như Tư Kỳ nhà chúng ta thấp kém lắm, gả vào đâu cũng là trèo cao không bằng. Rồi còn cái gì, không cần đi làm, ở nhà sinh con dưỡng cãi là được. Hừ, tính nết vợ chồng lão Lưu em còn lạ gì. Đưa Tư Kỳ vào đấy để làm osin hầu hạ cả nhà họ chắc?” Lưu Anh bực bội xả giận.
Đường Duệ Thanh bỗng bật cười: “Trước đây em không nói như vậy.”
Lưu Anh thoáng giật mình.
Thím giận điên khi nghe Lý Nhã Lệ dùng lời lẽ coi thường nói con gái mình. Nhưng chẳng phải chính thím ngày xưa cũng vậy sao. Thím cũng từng chê bai Tư Kỳ lười biếng vô dụng, chỉ trích con bé chơi bời lêu lổng, vẽ vời dăm ba bức tranh vớ vẩn thì làm gì có tương lai.
Chính người làm mẹ như thím cảm thấy con gái mình kém cỏi cho nên mới cậy nhờ khắp nơi kiếm người mai mối những mong tìm được đám nào tử tế để gả quách nó vào cho yên thân.
Trên thực tế, tại thím xem nhẹ nên người khác mới đánh giá thấp con mình, tại thím không tin tưởng nên người khác mới coi thường con mình. Tất cả là tại người làm mẹ như thím!
Nghĩ tới đây, Lưu Anh ân hận vô cùng, vành mắt đỏ ửng, hốc mắt ầng ậc nước…
Đường Duệ Thanh thở dài: “Thôi em, đâu phải riêng gì em, ngay cả anh cũng vậy mà. Nhưng chuyện gì đã qua thì cho qua đi, giờ mình cứ yên tâm và tin tưởng vào con là được.”
“Vâng”, Lưu Anh vươn tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi vương trên khoé mắt.
“Sinh con rồi mới sinh cha
Sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông”
Không phải ai vừa sinh ra cũng đã làm cha mẹ, đến khi có con rồi mới được ông trời trao cho thiên chức thiêng liêng và trọng trách to lớn ấy. Để có thể trở thành người cha người mẹ tốt, cha mẹ cũng phải học, học cách chăm sóc ẵm bồng, học cách trông nom nuôi dưỡng. Và trong hành trình đó, không tránh khỏi những sai lầm từ việc quan tâm thái quá và yêu thương áp đặt đã vô tình làm tổn thương con.
Thế nên, mong con hãy thông cảm và lượng thứ cho cha mẹ. Hơn ai hết, cha mẹ rất cần con cùng đồng hành cổ vũ để có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ vĩ đại nhất cuộc đời mình. Vì cha mẹ cũng là lần đầu làm cha mẹ.