Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 251: Lệ Cảnh Môn
Nhân cơ hội xe dừng đèn đỏ, Đường Tư Kỳ liền với lên bắt chuyện cùng tài xế: “Bác tài, anh là người ở đây hả?”
“Vâng, tôi đẻ ở đây, hai cụ thân sinh cũng là người Lạc Dương cả.”
Thấy bác tài cởi mở, Đường Tư Kỳ hỏi tiếp luôn
“Có câu nói ‘Lạc Dương địa tà’, bác tài đã nghe bao giờ chưa, nó có thật không bác tài?”
“Hahaha, chỉ là mấy lời đồn bậy bạ thôi, tôi lái túc túc nên tôi biết rất rõ. Vốn câu đó ý muốn nói Lạc Dương bị nghiêng. Tức là mặt đất nghiêng lệch, không bằng phẳng, thành ra các trục đường cũng méo xẹo, không được thẳng băng, vuông vức như ở những thành phố khác. Thêm vào đó có nhiều tên phố tương đối khó đọc, khó hiểu, nên người mới tới Lạc Dương rất khó khăn trong việc tìm đường. Đi lạc hoài không tìm ra lối thì đổ tại quỷ đánh tường, ma che mắt, đồn riết rồi thành Lạc Dương địa tà từ lúc nào chẳng hay. Nhưng tôi là tôi không bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ”, bác tài bật cười chia sẻ.
Đường Tư Kỳ gật gù lắng nghe, cảm thấy cách phân tích này rõ ràng có cơ sở thuyết phục hơn. Vả lại nãy giờ ngồi trên xe rẽ trái rẽ phải cong quẹo tùm lum, chính bản thân cô cũng nhận thấy giao thông ở Lạc Dương đích xác hơi kỳ cục, rối nùi như mê cung vậy đó, bảo sao khách du lịch không đi lạc cho được.
Có thêm thông tin hữu ích, Đường Tư Kỳ mở máy ra bổ sung ngay.
[Check-in thành công]
Xếp hạng: A
Khen thưởng: 500 đồng vàng.]
Wow, chẳng qua chỉ tán gẫu với bác tài đôi ba câu mà thăng hạng từ B lên A luôn. Đường Tư Kỳ bắt đầu hiểu luật chơi và nắm bắt được trọng điểm rồi đấy. Phương thức chính xác để vượt qua nhiệm vụ Lạc Dương kì này là tập trung khám phá những câu chuyện cổ, khai quật những truyền thuyết bí ẩn nằm sâu dưới mảnh đất lâu đời này.
Sở dĩ chọn Lệ Cảnh Môn để bắt đầu cuộc hành trình là bởi vì quãng đường đến đây xa xôi mà cũng lắm trắc trở. Hết nối chuyến bay lại gặp phải biến thái chụp lén, may không tổn hại gì nhưng cũng đủ khiến cô mệt nhoài và đói meo cả bụng. Giờ chỉ có mỹ thực mới vực dậy được cô thôi.
Mà nhắc tới mỹ thực không thể không nghĩ đến Lệ Cảnh Môn, con phố đi bộ nổi danh bậc nhất Lạc Dương. Để được ví von “trên là trời, dưới là đồ ăn” thì cũng đủ hiểu rồi đấy, Lệ Cảnh Môn quy tụ tất cả món ngon vật lạ toàn thành Lạc Dương. Và với một đứa ham ăn như Đường Tư Kỳ nhất định không thể bỏ qua nơi này.
Xuống xe, đập vào mắt Đường Tư Kỳ là một toà thành cổ uy nghiêm sừng sững. Hoá ra đây không đơn giản là một tuyến phố ăn vặt mà nó đích thị là cổng thành cổ mang dấu tích thời gian.
Tuy rằng đã bị hư hại và sửa chữa nhiều lần, lần gần nhất là vào năm 2000, nhưng sự huy hoàng của năm tháng, nét hùng tráng của lịch sự vẫn còn nguyên, không hề suy suyển.
“Không dạo Lệ Cảnh Môn - Chưa tới Lạc Dương thành”, hai câu đối nổi bần bật ngay ngoài cổng chính như một sự khẳng định ý nghĩa và vị thế quan trọng của Lệ Cảnh Môn trong lòng Lạc Dương.
May quá đúng lúc này có đoàn du lịch đi ngang qua, Đường Tư Kỳ nghe lóm được một đoạn thuyết minh:
Lệ Cảnh Môn được xây dựng vào thời nhà Tuỳ. Trong thời Tuỳ - Đường, nơi đây là khu vực nha môn của quan lại triều đình.
Xuyên qua cổng vòm đi vào bên trong là con đường đi bộ thiết kế theo lối giả cổ, hai bên hàng quán mọc san sát, đèn đuốc rực rỡ, biển hiệu màu mè nổi bật đấy nhưng lại đem đến cảm giác hơi lạc lõng trong không khí cổ xưa.
Màn đêm buông xuống, du khách đổ về đây mỗi lúc một đông, người nối người, tiếng cười tiếng nói xôn xao náo nhiệt.
Có người thong dong dạo phố ngắm cảnh, có người bận rộn giữa hằng hà sa số các món ngon, phân vân không biết nên ăn gì bởi nhìn đâu cũng ham, cũng thích. Có người lại thơ thẩn thả hồn, mong một lần nếm thử cảm giác mộng hồi Đại Đường thịnh thế.
Đường Tư Kỳ sớm đã đói meo, thành ra khi bước vào đây chả khác nào bước vào thiên đường, món ngon vật lạ ngay trước mắt, quơ tay là có…
Nào là súp thịt bò, súp thịt dê, súp cay Hà Nam, canh thịt viên, canh đậu hũ..v..v, ngay cả canh thịt lừa cũng có luôn.
Chọn tới chọn lui chi bằng chọn đại, Đường Tư Kỳ nhắm mắt chọn bừa một quán bán canh thịt dê, rồi bước vào.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên thưởng thức ẩm thực Lạc Dương đâm ra có chút lạ lẫm. Cô phải nhìn lén bàn bên cạnh xem họ gọi sao để bắt chước.
Thấy phần lớn thực khách đều ăn một phần canh hoặc một phần mỳ thêm một cái bánh nướng. Thế là cô cũng học theo gọi canh thịt dê cùng bánh nướng áp chảo.
Mặc dù quán đông nghẹt khách nhưng tốc độ phục vụ rất nhanh, Đường Tư Kỳ ngồi chưa nóng chỗ đồ ăn đã được bưng lên. Một tô canh nghi ngút khói, thơm điếc mũi và một cái bánh nướng vàng xém cạnh.
Vẫn như mọi lần, Đường Tư Kỳ nếm thử nước canh trước. Một muỗng vào bụng, cả người ấm áp, tỉnh táo hẳn. Chà, canh hầm thơm quá. Tuy thịt không nhiều nhưng giá cả phải chăng, chỉ mười đồng một tô lớn, tính ra quá hợp lý cho một khu du lịch nổi tiếng.
Thật ra vị canh không được đậm đà cho lắm, thoang thoảng mùi dê thôi nhưng được cái không bị tanh, hầm cũng đủ lửa, nước súp trắng đục. Nói chung là tạm ổn.
Phần bánh nướng nhỉnh hơn chút xíu, có mùi thơm đặc trưng của bánh vừa ra lò, ấm ấm thơm mềm làm Đường Tư Kỳ cứ cầm trên tay hít hà mãi.
Húp một muỗng canh thịt dê, cắn một miếng bánh nướng, quả là sự phối hợp tuyệt mỹ. Đường Tư Kỳ cắm đầu ăn ngấu ăn nghiến. Ước chừng vơi được nửa tô, cô mới phát hiện bàn bên cạnh có cách ăn khác. Họ xé nhỏ bánh, bỏ vào tô canh, thêm muỗng ớt đỏ rực, trộn đều lên rồi bắt đầu thưởng thức.
Nhìn họ ăn ngon lành quá, làm Đường Tư Kỳ cũng ngứa tay muốn học theo.
Cô nhanh chóng xé nhỏ nửa chiếc bánh còn lại, dìm ngập trong nước canh, thêm chút ớt, trộn đều rồi dè dặt múc một muỗng đưa lên miệng.
Tức thì, hai mắt cô vụt sáng. Chà, ngon nha!
Phải nói rằng cách ăn này đã đưa món canh thịt dê lên một tầm cao mới. Bánh nướng ngậm đẫm nước canh tức thì mềm ra đồng thời thấm đẫm hương vị nước dùng dê, mang lại một trải nghiệm hoàn hảo đến lạ kỳ.
Thực tế Đường Tư Kỳ không lạ gì cách ăn này bởi nó khá giống với món bánh mỳ nhúng súp cừu mà cô đã từng ăn ở Tây An. Tuy nhiên cảm nhận thì có khác chút, canh thịt dê ở Lạc Dương đỡ ngấy hơn, nhưng ở Tây An có đĩa tỏi ngọt ngâm độc quyền ngon nức nở. Giờ nhắc lại cô vẫn còn thấy thèm đây này.