Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 263: Mục tiêu rõ ràng, động lực đầy đủ
Đang xoay vòng tự ăn mừng thì Đường Tư Kỳ nhận được tin nhắn của cô bạn thân Đậu Mễ
[ Êeeeee mày thấy gì chưa? Đại thần Lạc Y share Weibo của mày á! Nãy tao lướt lướt thấy cái tên tài khoản quen quen nên bấm vào xem, hoá ra là bạn mình thật, haha. Mày vào xem đi, nhanh nhanh. ]
Kỳ Kỳ: [ Hehe, tao cũng vừa thấy xong. Giờ vẫn còn đang lâng lâng, không dám tin vào mắt mình đây này. ]
Đậu Mễ: [ Phen này trúng mánh nha, Weibo của cô Lạc có tận 500 ngàn follow lận, mà toàn là những người yêu thích cổ phong. Bộ tranh hang đá Long Môn lần này của mày chắc chắn sẽ nhận được hưởng ứng rầm rộ. Nói không chừng Tiểu Kỳ nhà ta một bước thành danh cũng nên. ]
Nghe thì khoái chí thật đấy song Đường Tư Kỳ cố gắng khiến bản thân phải bình tĩnh lại, không được vui quá mất lý trí. Chẳng qua cũng chỉ là một lượt share thôi mà, trước đây đâu phải chưa từng có đại thần ủng hộ nhưng chung quy cũng đâu tạo ra thay đổi gì quá lớn.
Mà kể cả có đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hiện tại của cô. Cô đã tuyên bố rồi, trước khi hoàn thành khoá học cô sẽ không tăng giá tranh. Thế nên giờ có thành danh nổi tiếng thì cũng chẳng đùng một cái trở thành phú bà ngay được.
Kỳ Kỳ: [ Nào có khoa trương tới vậy. ]
Đậu Mễ: [ Tao nói thật đấy, không đùa đâu. Tại trước đây mày sống khép kín quá, mấy lần rủ tham gia hoạt động nọ kia toàn kêu lười với cả ngại. Tao đã bảo rồi, làm cái nghề này nhân mạch quan trọng lắm. Người ta khẽ đẩy nhẹ một cái bằng mày trầy trật phấn đấu cả mấy năm trời. ]
Kỳ Kỳ: [ Ờ ờ, tao hiểu rồi. ]
Đậu Mễ: [ Giờ nếu mày có thời gian thì tập trung sáng tác thật nhiều Tranh cổ phong vào. Tốt nhất là tìm mấy cái chủ đề đặc sắc, càng cổ càng tốt, có chiều sâu và ý nghĩa lịch sử ấy. Tao ở bên này sẽ nghĩ cách quảng bá, đẩy mày lên hàng top hoạ sĩ tranh cổ phong luôn. ]
Kỳ Kỳ: [ icon - xấu hổ che mặt. Nhưng tao không chỉ định vẽ độc tranh cổ phong, tao muốn vẽ nhiều thể loại. Thực ra con đường tao đang theo đuổi là trở thành một hoạ sĩ lữ hành, vừa đi vừa vẽ, mỗi phong cách đều trải nghiệm một chút. ]
Đậu Mễ: [ Ừ thì cũng có xung đột gì đâu. Nhưng mà mày phải có các tác phẩm tiêu biểu, tạo nên dấu ấn, làm thành tên tuổi rồi sau đó muốn vẽ gì thì vẽ, muốn theo đuổi phong cách nào thì theo đuổi.]
Đường Tư Kỳ yên lặng ngẫm nghĩ, cảm thấy Đậu Mễ nói rất có lý. Trong cái ngành hội hoạ nói riêng và nghệ thuật nói chung, muốn tiến xa thì phải khiến người ta nhớ đến mình, phải có tác phẩm tiêu biểu gây ấn tượng trong lòng công chúng. Nếu không mãn kiếp chỉ có thể làm một kẻ vẽ thuê vô danh tiểu tốt tầm thường. Nay có tí danh tiếng trên mạng thì khách còn tìm tới, rủi một mai độ hot giảm bớt, người khác nổi hơn là mất khách như chơi.
Vậy nên muốn không bị người khác thay thế thì mình phải tích luỹ tác phẩm, phải tạo được dấu ấn và tìm được chỗ đứng của riêng mình.
Có mục tiêu, có động lực, Đường Tư Kỳ lập tức hệ thống hoá toàn bộ tác phẩm đã vẽ, lọc riêng những bức về cố đô, chuẩn bị cho ra mắt một album chuyên chủ đề cổ phong trên Weibo và cả diễn đàn Bạch Cáp Hoạ Sư.
Cắm đầu cắm cổ làm một mạch, đến lúc xong việc ngẩng lên Đường Tư Kỳ mới sực nhớ tới một chuyện hết sức quan trọng. Nhiệm vụ hoàn thành rồi mà cô lại quên chưa lãnh thưởng. Chết dở thật!
Để xem lần này hệ sống sẽ cho bao nhiêu đây.
Bình thường hệ thống keo như quỷ, đã thế còn không ra giá trước, đừng nói là chỉ thưởng một đồng thôi đó nhé!
Ai chứ hệ thống nhà này dám lắm. Hố cô không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cũng có nhiều đợt bất ngờ ra tay hào phóng. Nói chung đỏng đảnh hơn thời tiết, không đoán trước được. Thôi cứ mở ra xem luôn cho lẹ.
Đường Tư Kỳ hoàn toàn không ôm kỳ vọng gì to lớn, mang tâm lý bình thường vào nhận thưởng như nhận thù lao mà đâu biết rằng một bất ngờ bự chảng đang chờ đợi cô
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành Nhiệm vụ mở rộng. Hệ thống khen thưởng: 30.000 đồng vàng. ]
[ Chúc mừng bạn, bài Review về cố đô Lạc Dương thu về tổng cộng 4000 lượt yêu thích, 15.234 lượt chia sẻ cùng 23.258 lượt bình luận, đạt tổng 20 điểm thưởng.
Hệ thống khen thưởng: 20.000 đồng vàng.
Bảo khố: 89.645 đồng vàng.]
Trời trời, sao đột nhiên lần này hệ thống hào phóng dữ, thưởng một lần hẳn năm mươi ngàn vàng luôn.
Nếu quay về trước đây cái thời 10 đồng vàng đổi 1 thùng Cherry là cô có thể chất đầy một nhà Cherry rồi.
Hoặc 3000 vàng một máy tính bảng là nhắm mắt mua liền mấy cái luôn dùng cho sướng đời!
Khà khà, khoảng cách tiến tới mục tiêu một trăm ngàn vàng càng lúc càng gần, chỉ còn thiếu tí chút, hơn chục ngàn nữa thôi là đủ rồi. Suy nghĩ này khiến Đường Tư Kỳ bớt áp lực đi bao nhiêu.
Đến lúc đó cô chắc chắn sẽ mua đứt luôn Chức năng chống quay lén, giải quyết gọn ghẽ mối lo bị xâm phạm hình ảnh cá nhân. Đặc biệt là thuê phòng khách sạn hoặc nhà nghỉ trên đường đi du lịch, cô cũng xem như có bảo bối phòng thân, yên tâm tuyệt đối, không phải ở trong tình trạng thấp thỏm lo âu, sợ bóng sợ gió nữa.
Nhưng trước mắt muốn kiếm vàng nhanh, cách tốt nhất là ở lại Lạc Dương, tiếp tục tìm địa điểm Check-in.
Rất may thành Lạc Dương ngàn năm đế đô, chẳng thiếu cảnh đẹp để ngắm, tích xưa để tìm. Trong đó có một nơi danh tiếng lẫy lừng, chỉ xếp sau hang đá Long Môn, đó chính là chùa Bạch Mã.
Cũng giống như đợt trước, Đường Tư Kỳ chẳng tìm hiểu nhiều, chỉ tra tuyến buýt rồi ngày hôm sau bắt xe tới thẳng đó luôn. Vì cô muốn mang đến cho bản thân nhiều cảm xúc hơn từ những trải nghiệm bất ngờ.
Sáng hôm sau, Đường Tư Kỳ đến bến xe Lạc Dương, dựa theo thông tin đã tra được tối qua, lăm lăm tìm trạm buýt số 56.
Tuy nhiên chẳng hiểu sao nhu cầu khách du lịch đi chuyến này rất đông nhưng bảng chỉ dẫn lại vớ vẩn, chỉ bậy chỉ bạ, báo hại cô đi vòng vòng nửa ngày trời mới tìm được chỗ.
Mãi mới yên vị đúng xe thì lại đối mặt với vấn đề khác, chùa Bạch Mã xa tới vậy sao?
Ngày thường Đường Tư Kỳ rất ít say xe, nhưng với cái kiểu vừa đi vừa dừng thế này thực sự cô chịu không nổi. Suốt quãng đường một tiếng rưỡi, Đường Tư Kỳ suýt ói mấy lần.
Nói không phải chê chứ, giao thông cố đô gì mà tệ quá, đi chơi mà như đi hành xác!