Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 269: Tạm biệt Lạc Dương
“Mời mọi người hướng mắt nhìn lên tấm biển treo phía trên cửa, bốn chữ “Uy Dương Lục Hợp” này là do chính tay Tư Hi Thái Hậu ngự bút. Tương truyền, Từ Hi Thái Hậu năm đó cảm thấy kinh sư không được an toàn nên muốn dời đô đến Lạc Dương. Đáng tiếc có quá nhiều vấn đề nên Từ Hi cuối cùng vẫn không thể dời đô. Bất quá hình ảnh Lạc Dương vẫn luôn trong trái tim bà, ngày đêm tiếc nhớ. Năm đó, triều đình xảy ra binh biến Từ Hi phải dắt hoàng đế Quang Tự tạm lánh xuống Tây An, trên đường hồi kinh, bà cho ngự giá dừng ở Lạc Dương bảy ngày. Không biết có phải là vì vẫn ôm nuối tiếc không thể định đô tại chốn này hay không.”
Đường Tư Kỳ tham quan một vòng Quan Lâm đại điện. Khi di chuyển sang khu bên cạnh, cô khá ngạc nhiên vì biết đây là Miếu Nương Nương, nơi thờ tự thê tử của Quan Vũ. Và dãy nhà bên kia là Ngũ hổ điện, khu thờ Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Mã Siêu, Hoàng Trung, năm vị hổ tướng.
Đỉnh thật, anh tài tề tựu đông đủ, Đường Tư Kỳ nhanh tay giơ điện thoại chụp tách một tấm.
Tuyệt hơn nữa là binh khí trong tay bọn họ giống hệt trong game, phục sức cũng y đúc.
Quan Vũ, Trương Phi không khác tí gì, Hoàng Trung liếc mắt một cái là nhận ra ngay, Triệu Vân thì khỏi nói rồi, đẹp trai chuẩn soái ca đúng kiểu cân nhan sắc cho cả nhóm. Chỉ có Mã Siêu là mi thanh mày tú nét mặt thư sinh, hơi khác với hình tượng trong game và cả trong trí tưởng tượng của cô.
Nhưng nhìn chung cả năm vị anh hùng đều toả ra mị lực mê hoặc. Thì tất nhiên rồi, ngũ hổ tướng của Tam Quốc sao mà xoàng được!
Hai ngày tiếp theo, Đường Tư Kỳ thăm thú thêm nhiều địa danh nổi tiếng khác, làm giàu cho bộ sưu tập của mình bằng Bảo tàng Lạc Dương, tháp Thiên Đường - Minh Đường, chiêm ngưỡng cảnh đêm Định Môn. Tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đường Tư Kỳ và giúp cô thêm hiểu, thêm yêu cố đô Lạc Dương.
Cùng với sự nỗ lực không mệt mỏi, Đường Tư Kỳ đã thu thập được rất nhiều truyền thuyết thú vị. Đáng tiếc vẫn chưa gom đủ một trăm ngàn vàng như mục tiêu đề ra.
Nhưng thôi, cũng đã tới lúc phải tạm biệt Lạc Dương, tiếp tục lên đường rồi.
Buổi tối trước khi rời đi, Đường Tư Kỳ đang gói ghém hành lý thì hệ thống bất ngờ đưa thêm yêu cầu
[ Mời người chơi viết bài tổng kết về cố đô Lạc Dương.]
Chỉ là một dạng yêu cầu phụ, không phải nhiệm vụ bắt buộc nên chắc không ảnh hưởng tới kết quả chung cuộc.
Đường Tư Kỳ ngồi vắt vẻo trên sô pha, nghĩ sao viết vậy, hoàn toàn không bị gánh nặng tâm lý nên chữ nghĩa văn chương chảy ào ào
[ Lạc Dương đi qua 13 triều đại, chứng kiến hết thảy phồn hoa cường thịnh, loạn lạc suy vong. Trên mảnh đất cố đô này, từng nhành cây ngọn cỏ, mái ngói tường rêu đều là chứng nhân lịch sử, lưu lại cho con cháu đời sau muôn vàn câu chuyện cảm động và những bài học sâu sắc. Đáng lý ra tới nơi đây, du khách sẽ được tĩnh tâm lắng đọng ngắm cảnh vịnh thơ. Chỉ đáng tiếc trải nghiệm không được trọn vẹn vì giao thông quy hoạch chưa tốt, tài nguyên du lịch có thừa nhưng phương thức khai thác và tuyên truyền quảng bá còn yếu kém. Thật sự vô cùng đáng tiếc. ]
[ Chúc mừng người chơi đã hoàn thành trạm thứ tư cố đô Lạc Dương trong nhiệm vụ chủ đề “Lục đại cố đô.]
[ Phần thưởng thêm: +10 viên kim cương. ]
Đường Tư Kỳ vội Click mở bản đồ da dê, vô cùng háo hức muốn biết manh mối kế tiếp của rương bảo vật.
Manh mối đầu là màu xanh, thứ hai là hơi tròn, thứ ba là có chân, không biết lần thứ tư này sẽ là gì đây?
[ Mời người người chơi di chuyển sang trạm thứ năm: Cố đô Khai Phong.
Manh mối của trạm thứ tư và thứ năm sẽ được công bố chung sau khi người chơi hoàn thành khám phá cố đô Khai Phong. ]
Đường Tư Kỳ tức bầm gan!
Hệ thống, ngươi cố ý phải không? Ngươi…ngươi…cái đồ mất nhân tính…cái đồ…cái đồ…
[ Phiền người chơi cân nhắc câu từ, hệ thống vốn dĩ không phải con người. ]
Đường Tư Kỳ chỉ muốn hộc máu chết ngay tại chỗ!
Tức mà không chửi được thì còn ức gấp đôi!
Vất vả chạy ngược chạy xuôi chỉ mong mở đuợc cái manh mối cho thoả nỗi tò mò. Thế mà nỡ lòng nào treo người ta, nâng cái sự tò mò lên gấp bội.
Nhưng tự nhiên đổi luật, chắc không đơn thuần chỉ vì trêu cô đâu, có lẽ còn nguyên nhân khác. Thôi thì cơm không ăn gạo còn đó, cứ để đấy đợi mở một thể cũng được.
Đường Tư Kỳ nhanh chóng thu dọn hành lý, hít thở không khí Lạc Dương nốt đêm cuối rồi sáng sớm hôm sau mua vé cao tốc thẳng tiến Khai Phong.
Khi cô đã vững vàng ngồi trên tàu, xe lửa tu tu xình xịch rời bến hệ thống mới gửi nhiệm vụ tới.
Làm ăn cũng chắc cú ra phết!
[ Chúc mừng người chơi đã thành công mở ra trạm thứ năm: cố đô Khai Phong.
Đây là toà cổ thành có lịch sử ba ngàn năm. Tuy hiện thời khiêm tốn giản dị song ở một ngàn năm trước vàng son lộng lẫy đứng đầu thiên hạ với nhiều thành tựu rực rỡ trong văn hoá của nhà Tống.]
[ Nhiệm vụ trạm Khai Phong: Lấy Công viên Thanh minh thượng hà làm bối cảnh, sáng tác một bức Thanh minh thượng hà đồ. Lưu ý: Sáng tạo và lồng ghép thêm ý tưởng của bản thân. ]
Cái gì, vẽ Thanh minh thượng hà đồ? Hệ thống điên rồi, thực sự điên rồi!
Đường Tư Kỳ bấu chặt lấy cửa sổ tàu hoả, nảy lên suy nghĩ cũng điên rồ không kém…
Giờ nhảy xuống khỏi đi nữa được không?
Ngoài cửa sổ, phong cảnh Lạc Dương vùn vụt bỏ lại phía sau, trong này Đường Tư Kỳ tâm như tro tàn, ỉu xìu ngắc ngoải, phen này chết chắc rồi!
Hệ thống ơi là hệ thống, có phải ngươi coi trọng ta quá rồi không?
Ngươi có biết trong Thanh minh thượng hà đồ có tất cả bao nhiêu nhân vật không? Chắc hẳn là ngươi không biết rồi, ta cũng vậy!
Ngoài ra còn có bao nhiêu động vật, xe cộ, thuyền bè, cầu cống, đường xá, phòng ốc, thành lâu, cây cối, chim muông…ngươi cũng không biết phải không? Ta cũng không nốt!
Một bức hoạ đồ phức tạp hơn cả cái chữ phức tạp, danh chấn thiên hạ, dài tận 5 mét, ba người tôi chập lại cũng còn kém thì thử hỏi một đứa trình độ gà mờ như tôi tuổi gì đòi vẽ?
Đã thế còn phải lồng ghép thêm ý tưởng của bản thân nữa chứ.
Đường Tư Kỳ chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt vô thần chẳng thiết sống.
Mệt mỏi quá rồi, dẹp hết đi!