Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 270: Đối mặt nguy hiểm
Việc đã đến nước này, thôi thì đi bước nào rào bước đó vậy. Đợi tới Khai Phong xem thử tình hình cụ thể ra sao rồi tình tiếp. Đường Tư Kỳ mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm khách sạn.
Song đúng là phước bất trùng lai hoạ vô đơn chí, đợt này lại trúng ngay dịp lễ quốc khánh mùng 1 tháng 10 mới đau đầu chứ. Ngày thường chỉ một trăm đồng một đêm thế mà lễ lộc một cái là hét tận hai, ba trăm.
Hotel, hostel, nhà nghỉ giường tầng, khách sạn con nhộng, đâu đâu cũng treo biển hết phòng.
Đường Tư Kỳ lướt muốn gãy ngón cái mới tìm được một khách sạn còn phòng trống. Tuy điểm đánh giá trên mạng không cao lắm, được có 45/100 nhưng xét thấy nó là chuỗi hệ thống, có mặt ở nhiều địa phương nên chắc làm ăn cũng uy tín, với lại vị trí ngay trung tâm tiện lợi và giá cả ở mức chấp nhận được trong tình hình khan hiếm hiện tại nên Đường Tư Kỳ bấm bụng đặt luôn, không sợ chậm chân là phải ngủ ngoài đường mất.
Tuy nhiên cái giá 158 đồng một đêm cho phòng giường đôi, đối với Đường Tư Kỳ vẫn hơi chát. Cô dự định đặt tạm vài ngày rồi đợi nhà nghỉ bình dân có phòng là sẽ lập tức chuyển đi.
Từ Lạc Dương đến Khai Phong chỉ mấy hơn một giờ đồng hồ di chuyển. Xuống tàu, Đường Tư Kỳ bắt xe buýt về khách sạn. Cô tính thay quần áo tắm rửa một cái cho mát mẻ rồi ra ngoài tìm cái ăn.
Vốn thói quen trước giờ vẫn vậy, nhưng khi tay đặt trên cúc áo chuẩn bị cởi, Đường Tư Kỳ đột nhiên nhớ tới một thứ vô cùng quan trọng.
Liệu ở đây có gắn camera quay lén không?
Cô lập tức dừng mọi hoạt động, đi một vòng quanh phòng, dùng ánh mắt cú vọ săm soi đánh giá khắp mọi ngóc ngách.
Nhìn chung khách sạn tương đối sạch sẽ, ngăn nắp đúng tiêu chuẩn nhưng Đường Tư Kỳ cứ có linh cảm không tốt, người ngợm bồn chồn không thoải mái thế nào ấy.
Cơ mà muốn mua sự an tâm thì phải xì ra những 5000 đồng vàng và 1 viên kim cương mà thời gian hiệu lực chỉ có 1 ngày.
Quá đắt!
Đường Tư Kỳ mở bảo khố ra kiểm tra, chỉ còn thiếu 3000 đồng vàng nữa là đủ một trăm ngàn rồi.
Thôi cố tí vậy.
Tuy nhiên cái cảm giác bất an cứ ngày một lớn dần khiến cô không thể ngồi yên. Đường Tư Kỳ rối rắm đi qua đi lại, đảo tới đảo lui nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Aizz, trước giờ vẫn ở khách sạn mà, có vấn đề gì đâu. Thôi kệ, cứ làm như không biết đi. Đường Tư Kỳ lừa dối bản thân, cắn răng đứng dậy, hùng hùng hổ hổ lao vào nhà tắm nhưng một giây sau đã rũ đầu chui ra.
Cô thật sự không thể làm được!
Kệ đi, ở dơ sống lâu. Dù sao hôm qua mới tắm rồi. Mấy nay thời tiết mát mẻ, không đổ mồ hôi nhiều, hai ngày tắm một lần vẫn thơm.
Đường Tư Kỳ dứt khoát xách túi đi ra ngoài kiếm đồ ăn. Biết đâu ăn ngon vào tâm tình sẽ khá hơn.
Nhưng mà ban ngày sáng sủa còn đỡ, giờ đêm tối bao trùm, cảm giác sợ hãi cứ như cái dây thòng lọng siết lấy cổ Đường Tư Kỳ.
Cả người cô cứng ngắc như khúc gỗ, nằm thẳng băng sát mép giường, quần áo không thay, áo khoác quần jean vẫn y nguyên chỉnh tề.
Hai mắt nhắm nghiền nhưng Đường Tư Kỳ không sao ngủ được. Đầu cô liên tục hiện lên những tin tức đọc được trên mạng xã hội, những hình ảnh nhạy cảm của các cô gái xui xẻo rồi những lời bình phẩm đầy suồng sã, tục tĩu…
Đường Tư Kỳ sợ toát mồ hôi ngồi bật dậy, cuộn chặt người lại nép sát vào góc giường.
Giờ phải làm gì đây?
À đúng rồi, camera trên di động có thể kiểm tra. Tuy không chính xác trăm phần trăm nhưng còn nước còn tát vậy.
Thế là Đường Tư Kỳ vội vàng tắt hết đèn trong phòng, mở camera di động, từ từ lia khắp nơi.
Và cô phát hiện ra hai điểm đỏ, một ở trên trần nhà và một ở vị trí đối diện giường ngủ.
Đường Tư Kỳ lạnh hết sống lưng, hoảng hồn mở đèn lên kiểm tra. Nhưng điểm trên trần nhà là máy báo cháy còn phía đối diện giường là TV.
Haizz…
Sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng chả có gì.
Thế nhưng lòng cô nóng ran như lửa đốt, cô chắc chắn trong phòng này có điểm bất ổn. Thế là cô gần như lục tung cả gian phòng lên, vật lộn hơn một giờ đồng hồ đáng tiếc vẫn không phát hiện ra chỗ khả nghi nào.
Đường Tư Kỳ mệt phờ người, ngồi phịch xuống ghế, cắn răng nói: “Đổi thì đổi! Không phải chỉ là 5000 vàng thôi sao. Ta muốn đổi Chức năng chống quay lén.”
Bằng một cú click chuột nhẹ tênh, bảo khố bay mất 5000 vàng và 1 kim cương. Đổi lại, Đường Tư Kỳ có được chức năng bảo bối
[ Người chơi có một ngày sử dụng “Chức năng chống quay lén”. ]
[ Đang tiến hành rà soát…. ]
[ Cảnh báo nguy hiểm: Không gian quanh bạn có thiết bị chụp lén. Hãy chú ý an toàn. ]
[ Phát hiện hai thiết bị, một ở máy báo cháy và một ở bộ định tuyến. ]
Nhìn màn hình điện thoại đỏ chót nhấp nháy liên hồi, Đường Tư Kỳ sợ tới cộ cả người đông cứng.
Cô vốn chỉ định đổi lấy sự an tâm thôi nào ngờ chức năng quét ra thật.
Trong phòng khách sạn cô đang ở thực sự có camera quay lén. Không những một, mà tận hai cái!
Hơn nữa, cả hai chỗ này ban nãy cô đã kiểm tra rất kỹ lưỡng nhưng hoàn toàn không phát hiện ra điểm bất thường.
Đường Tư Kỳ run rẩy cầm bộ định tuyến lên xem xét lại. Ôi, giờ cô mới nhìn ra, cái đèn cuối cùng không sáng. Hơn nữa hình dạng của nó cũng khác hẳn với dãy đèn trên thiết bị.
Phải rồi, chính là nó.
Đường Tư Kỳ phi như bay xuống quầy lễ tân thông báo tình hình.
Lễ tân lập tức gọi cho bộ phận bảo vệ trong ca trực.
Một ông chú bảo vệ theo Đường Tư Kỳ lên phòng kiểm tra.
Nhưng ông ấy chỉ nhìn bằng mắt thường, hai tay chắp sắp đít, thái độ cực kỳ qua loa lấy lệ: “Bộ định tuyến này có làm sao đâu, cái nào chẳng giống cái nào, có gì mà lạ. Còn máy báo cháy nằm tít trên trần, cao như vậy sao cô lại cảm thấy nó không ổn? Tôi thấy vấn đề nằm ở chỗ khác kìa chứ thiết bị trong phòng hoàn toàn bình thường.”