Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 273: Tân cổ giao duyên
Đường Tư Kỳ đi chưa được mấy bước, phía trước lại có biểu diễn. Đám đông túm năm tụm bảy, hò reo rầm trời.
Đường Tư Kỳ kiễng chân rướn cổ hóng hớt. Ồ, thì ra là xiếc phun lửa.
Anh diễn viên đứng ở vị trí trung tâm, để trần thân trên lộ ra những múi cơ vạm vỡ bóng lưỡng. Khán giả vây xung quanh tạo thành một vòng tròn lớn. Mỗi lần lửa phực lên là tiếng vỗ tay nổ như sấm rền.
Màn biểu diễn đầy mạo hiểm nhưng cực kích thích người xem, ngay cả Đường Tư Kỳ cũng say mê không rời mắt. Chẳng biết từ lúc nào cô đã được đám đông đẩy lên hàng đầu. Nhìn ngọn lửa đỏ rực hết lần này đến lần khác phun ra từ miệng anh diễn viên xiếc mà Đường Tư Kỳ vừa sợ vừa nể. Quả là tài ba thật!
Đã thế anh chàng còn nhiệt tình nhập vai, vừa làm xiếc vừa hô to khuấy động bầu không khí: “Xiếc đây, phun lửa nhào lộn đặc sắc đây, mời bà con cô bác cái vị huynh đài dừng chân ghé xem!”
Lời thoại này sao nghe quen tai quá. Ra là trong các bộ phim cổ trang hay có phân cảnh này. Nháy mắt mọi người như có ảo giác đang đứng trên đường phố Tống triều xem biểu diễn ảo thuật.
Đường Tư Kỳ còn phát hiện, ngoài anh diễn viên múa lửa nhiệt huyết thì rải rác khắp công viên bài trí rất nhiều tiểu cảnh và đạo cụ dễ thương. Tỷ như ngay gần cổng thành có dán cáo thị tróc nã Giang dương đại đạo. Hoặc đi một đoạn sẽ bị các thầy bói giả mù chặn đường, dùng đủ các lời ngon tiếng ngọt mời mọc. Nam thì dụ tính công danh sự nghiệp, nữ thì mời xem gia đạo tình duyên.
Ngay cả những sạp hàng rong bên đường cũng được đầu tư rất công phu bài bản. Diễn viên quần chúng nhập vai tài tình, lăn xả hết mình, góp phần phục dựng khung cảnh Khai Phong Phủ phồn hoa diễm lệ một thời.
Tuy chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt nhưng đã đánh mạnh vào thị giác người xem, tô đậm thêm vẻ mị lực và khác biệt của Tống triều so với các triều đại khác. Tin chắc rằng nếu thiếu đi chút gia vị ấy thì kể cả kiến trúc có đẹp đến đâu, xây dựng có giống đến mấy cũng không thể làm sống dậy bức hoạ Thanh Minh Thượng Hà đồ.
Xem xong ảo thuật phun lửa, Đường Tư Kỳ tiếp tục theo dòng người tham gia buổi tung tú cầu kén rể của thiên kim nhà Lưu viên ngoại.
Lưu tiểu thư rối rắm hết nhìn bên nọ lại ngó bên kia, thẹn thùng cầm quả tú cầu đỏ rực lắc qua lắc lại, báo hại đám người phía dưới nhìn theo mà muốn trẹo đốt sống cổ.
Vờn tới vờn lui nửa buổi trời, cuối cùng tiểu thư cũng vung tay thảy tú cầu. Đám đông tranh cướp hỗn loạn. Đường Tư Kỳ ham vui, cũng nhảy lên toan bắt. Chỉ đáng tiếc người quá đông mà chiều cao của cô lại khiêm tốn, thành ra đến cái đuôi tua rua cũng chẳng chạm tới được.
Mặc dù vậy Đường Tư Kỳ cũng không buồn vì xung quanh vẫn còn nhiều hoạt động lắm, tha hồ mà chơi.
Chẳng qua số lượng khách mỗi lúc một nhiều, nhất là sau giờ trưa càng đông đúc náo nhiệt gấp bội. Công viên chật kín, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người. Có nhiều khu, Đường Tư Kỳ chen bẹp ruột cũng không thể len vào bên trong. Tiêu biểu là màn biểu diễn Nhạc Phi đại chiến Lương Vương, khán giả xếp hàng kín mít, Đường Tư Kỳ thấp bé nhẹ cân chỉ đành ngậm ngùi đứng tít đằng xa nghe bập bõm được câu nào hay câu đấy.
Vì để sưu tập càng nhiều tư liệu sống, Đường Tư Kỳ chụp rất nhiều ảnh, quay rất nhiều video. Không cần biết hữu dụng hay không, hễ thấy cảnh là chụp rồi về từ từ lọc sau.
Cứ như thế một ngày xuống dưới, Đường Tư Kỳ mệt thở không ra hơi. Vốn có vé tối miễn phí mà đáng tiếc chả còn sức để chơi, cô đành lết cái thân tàn quay về khách sạn.
Tắm rửa nghỉ ngơi chốc lát, Đường Tư Kỳ bắt tay vào công việc ngay.
Đầu tiên là chép hết thành quả hôm nay thu được vào máy tính. Sau đó là phân loại sắp xếp, lọc ra những bức xuất sắc nhất và ghi vào sổ tay những điểm nổi bật cần lưu ý.
Làm xong công đoạn chuẩn bị, Đường Tư Kỳ đọc lại yêu cầu nhiệm vụ một lần nữa để đảm bảo mình không đi lạc đề
[ Lấy công viên Thanh Minh Thượng Hà làm bối cảnh, sáng tác một bức Thanh minh thượng hà đồ. Lưu ý: Sáng tạo và lồng ghép thêm ý tưởng của bản thân. ]
Trong này ghi rõ lấy công viên Thanh Minh Thượng Hà làm bối cảnh, chứ không phải bức Thanh Minh Thượng Hà đồ.
Tuy công viên được xây dựng theo nguyên mẫu bức tranh. Kiến trúc là giả cổ nhưng khách tham quan đều là người hiện đại.
Và có thể lồng ghép thêm ý tưởng của chính mình nữa…
À, có rồi!
Thanh Minh Thượng Hà đồ tái hiện phong cảnh kinh đô Biện Lương nhà Tống, chủ yếu miêu tả cuộc sống sinh hoạt thường nhật và nét trù phú phồn hoa hai bên bờ sông Biện từ cách đây gần một ngàn năm.
Nếu vậy thì cô sẽ vẽ một phiên bản hiện đại của Thanh Minh Thượng Hà đồ. Cảnh xưa vẫn vậy nhưng các nhân vật bên trong là người hiện đại, dạo phố ngắm cảnh dưới góc nhìn của người hiện đại. Tân cổ giao duyên, hẳn cũng là một ý tưởng thú vị.
Ý tưởng thì đã có rồi nhưng triển khai làm sao lại là một vấn đề nan giải.
Diện tích công viên rất lớn, kiến trúc rất nhiều, khách tham quan rất đông. Liệu có thể truyền tải hết trong một bức hoạ bé xíu?
Mọi thứ dường như quá tải, Đường Tư Kỳ vạch ra rất nhiều phương án nhưng càng nôn nóng tìm cách thì cô càng rối trí. Cô bắt đầu mông lung, mờ mịt, không nắm chắc phương hướng cần đi.
Cứ viết rồi lại gạch, vẽ rồi lại xoá. Đường Tư Kỳ mệt nhoài, nằm rạp xuống bàn.
Nhưng phàm việc gì cũng có cách giải quyết của nó hết. Không gom được vào cùng một bức thì ta rải ra nhiều bức, xử lý từng phần nhỏ một, như vậy là có thể giảm tải độ khó khăn và phức tạp rồi.
Cũng may trên mạng có đủ tư liệu hình ảnh của công viên. Hơn nữa hệ thống đã bao vé vào cửa, tuỳ thời Đường Tư Kỳ có thể đi vào bất cứ lúc nào. Thế nên tuy nhiệm vụ khó khăn nhưng cũng không đến mức bất khả thi.
Chỉ là e rằng thời gian thực hiện sẽ trường kỳ kháng chiến đây.