Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 272: Công viên Thanh Minh Thượng Hà
Đường Tư Kỳ yên lặng cân nhắc.
Đích thực sự việc này rất hệ trọng. Theo như những gì cô đọc được trên mạng thì những người không may bị phát tán hình ảnh, đặc biệt là các cặp đôi vô cùng chật vật, gần như lâm vào cảnh khốn cùng, gian nan quẫn bách.
Nhưng cô ngoài bị hoảng sợ ra thì không chịu tổn thất gì. Hơn nữa cách xử lý của khách sạn cũng xem như có thành ý vậy nên Đường Tư Kỳ cũng không muốn truy cứu nữa.
Với lại mục đích cô đến đây là đi du lịch chứ đâu phải kiếm chuyện. Trừ bỏ cái ông chú bảo vệ thiếu trách nhiệm tối qua ra thì tất cả những người khác đều làm đúng bổn phận chức trách, thái độ ứng xử rất đúng mực.
“Chú bảo vệ tối qua…”
Đường Tư Kỳ vừa dợm nói thì giám đốc bộ phận buồng phòng lập tức lên tiếng
“Đồng chí bảo vệ tối qua đã có thiếu sót trong cách xử lý tình huống. Hôm nay chúng tôi đã tạm đình chỉ để cảnh cáo. Nếu sau này còn tái phạm lỗi tương tự sẽ trực tiếp bị cho thôi việc.”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Vậy được rồi, cứ xử lý như vậy đi.”
Vị giám đốc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tìm lại nụ cười tiêu chuẩn thường trực: “À đúng rồi, phòng này có bao gồm bữa sáng. Hiện tại vẫn đang trong giờ phục vụ điểm tâm, cô Đường nếu muốn dùng bữa tại khách sạn thì có thể cầm theo thẻ phòng xuống nhà ăn nằm tại lầu hai.”
Đường Tư Kỳ lịch sự đáp lời: “Vâng, cám ơn chị.”
Đến đây, sự việc xem như đã được giải quyết xong, Đường Tư Kỳ không cần bận tâm về nó nữa, có thể toàn tâm toàn ý quay lại với công việc của mình rồi.
Sửa soạn quần áo đầu tóc một chút, Đường Tư Kỳ cầm thẻ phòng xuống nhà ăn, vừa dùng bữa sáng vừa kiểm tra bảo khố.
Aizz, Chức năng chống quay lén…
Xem ra vẫn phải gấp rút kiếm vàng để mua đứt một lần luôn cho xong. Chứ cứ đi thuê thế này, mỗi lần năm ngàn năm ngàn, chẳng mấy mà sạt nghiệp.
Nhưng mà để kiếm vàng…Đường Tư Kỳ đánh mắt sang khung nhiệm vụ, bất giác thở dài thườn thượt.
Thôi được rồi, vì đồng tiền khó mấy cũng phải cố vậy.
Công viên Thanh Minh Thượng Hà chứ gì, đợi ăn xong bữa sáng cô sẽ hạ cố tới tận nơi đi dạo một vòng. Còn bây giờ thì thử lên mạng tìm hiểu xem nó là cái gì đã.
Sau một hồi tra cứu, Đường Tư Kỳ cũng nắm được đại khái sơ bộ. Hoá ra công viên này lấy nguyên mẫu từ bức Thanh Minh Thượng Hà đồ và được xây dựng theo đúng tỉ lệ 1:1. Nôm na là mang những hình ảnh trong tranh ra ngoài hiện thực.
Thú thực thì Đường Tư Kỳ không hứng thú mấy. Chỉ là một công viên tạo dựng thôi mà, toàn cảnh giả, đồ giả, có gì thú vị chứ?
Hơn nữa hôm nay mới sau lễ Quốc Khánh một ngày, không cần nghĩ cũng biết các khu tham quan chen chúc đến nhường nào. Giờ mà chui vào đó chỉ có xem người chứ thấy cảnh đâu mà ngắm.
Bất quá vì nhiệm vụ, đành phải đâm đầu thôi.
Đến trước cổng công viên, Đường Tư Kỳ không lấy gì làm bất ngờ khi thấy cái cảnh đông đúc náo nhiệt như trảy hội. Nhưng khi lên WeChat mua vé điện tử thì cô giật hết cả nảy. Những 120 đồng, trời ơi đắt vậy!
Khổ nỗi đắt cũng phải mua, muốn hoàn thành nhiệm vụ, muốn kiếm được vàng thì không thể không tiêu số tiền này.
Đường Tư Kỳ cắn răng quyết chơi lớn một phen.
Bên này vừa thanh toán thành công thì bên kia hệ thống đã phát ra thông báo mới
[ Trong quá trình làm nhiệm vụ tại trạm cố đô Khai Phong, bạn sẽ được hoàn tiền toàn bộ vé vào cổng. ]
Đường Tư Kỳ còn đang đứng đực mặt chưa định hình được chuyện gì thì tin nhắn ngân hàng gửi tới thông báo số dư vừa được công thêm 120 nhân dân tệ.
Cô há hốc miệng, ôi hệ thống bao vé thật này, tốt quá!
Nếu muốn vẽ Thanh Minh Thượng Hà đồ, khẳng định sẽ phải đi ra đi vào nơi này rất nhiều lần, thế có mà tiền thúng cũng chả đủ. May quá kiếm được nhà tài trợ đây rồi, cứ thoải mái triển thôi.
Đường Tư Kỳ quét mã QR, tiến vào bên trong. Vì không bị áp lực tiền bạc nên cô cho phép mình từ tốn dạo bước, thủng thẳng cảm nhận cảnh quan xung quanh.
Cô phát hiện ở đây phân ra vé ngày và vé đêm, chứng tỏ buổi tối vẫn có thể đi dạo công viên, kể cũng không tệ đấy chứ.
Vốn ban đầu Đường Tư Kỳ hơi lấn cấn khi tiếp nhận nhiệm vụ. Nhưng từ khi bước chân vào đây, cô đã bắt đầu dần dần tìm được cảm giác.
Vừa qua cổng chính, Đường Tư Kỳ liền bị thu hút bởi đám đông đang túm tụm vây kín ở phía trước. Hình như có biểu diễn thì phải, Đường Tư Kỳ cũng hoà vào dòng người, tò mò lại gần xem thử.
Hoá ra công viên sắp xếp diễn viên đóng vai Bao Chửng, mỗi ngày sẽ ra cổng một lần thực hiện nghi thức chào đón quan khách. Đường Tư Kỳ không chủ đích mà lại tới đúng giờ xem được trọn vẹn màn này, thế mới may chứ.
Biển diễn đón khách kết thúc, mọi người tản ra, Đường Tư Kỳ phát hiện đằng kia có cửa hàng cho mượn miễn phí trang phục thời Tống.
Mặc đồ cổ trang đi dạo cảnh xưa, hẳn là thú vị lắm đây.
Đường Tư Kỳ cũng rất thích song nhìn hàng người dài dằng dặc cô bỗng thấy hơi oải. Đợi thay được bộ đồ chắc hết ngày hết giờ mất, thế nên chỉ đành tiếc nuối đứng nhìn những soái ca mỹ nữ hiện đại sành điệu bước vào, lát sau đi ra đã biến thành công tử tiểu thư Tống triều, nam thì anh tuấn oai phong, nữ thì thướt tha yểu điệu.
Đến đây không thể không dành tặng lời khen cho ý tưởng sáng tạo đắt giá này, vừa thu hút khách du lịch vừa tạo được điểm nhấn đặc biệt cho công viên. Bảo sao vé thì đắt mà khách vẫn kéo tới ùn ùn.
Ngoài cổng lớn, dựng một bức phù điêu toàn cảnh Thanh Minh Thượng Hà đồ và tác giả Trương Trạch Đoan đứng đó, trên tay cầm bức hoạ bằng lụa, mắt hướng vào trong công viên, mang lại cho du khách cảm giác chỉ cần đi qua cánh cổng này là sẽ bước vào một thế giới khác, thế giới cổ đại ngàn năm trong tranh!