Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 29: Ước mơ thành hiện thực
Ôi tin được không, hơn 700 đồng vàng rồi này! Đường Tư Kỳ mệt rã rời nhưng trong lòng thì hưng phấn như trăm hoa đua nở. Nếu không phải xung quanh đang tụ tập đông người thi cô đã nhảy Lambada và hú hét ầm ĩ để chúc mừng rồi!
Cuối cùng thì ước mơ cũng thành hiện thực. Đúng là không gì tuyệt vời hơn!
Gần như quên hết mỏi mệt, Đường Tư Kỳ chạy như bay tới một trung tâm thương mại gần đó. Cô không thể trì hoãn thêm nữa rồi, phải ôm được chiếc máy tính bảng trong mơ vào lòng thì đêm nay mới yên tâm ngon giấc được!
Đương nhiên, cô không quên vào Cửa Hàng Vật Phẩm ấn chọn đổi vàng.
Ở một diễn biến khác, Đường Duệ Thành - Đường đại ca đang toát mồ hôi hột nhìn số liệu thống kê trên màn hình di động.
Vì hôm nay bận đưa bà xã tới đoàn du lịch tập trung nên Đường đại ca xuất phát muộn, thành ra không đua nổi với con gái cưng.
Chống tay lên đầu gối hổn hển thở gấp, Đường đại ca không thể tin một đứa lười như hủi mà cũng có ngày đi được những hai mươi lăm ngàn bước, đã thế còn đang trong chiều hướng gia tăng nữa chứ!
Đường đại ca bực bội thầm nghĩ: “Ngày mai nhất định phải bắt đầu sớm mới được. Oắt con, ba không tin là không trị được con!”
Đường Tư Kỳ không hề hay biết đã bị cha ruột đưa vào tầm ngắm. Cô đang bước vào cửa hàng điện tử trong mơ, hồn nhiên quẹt thử mấy cái máy phiên bản mới nhất. Ôi mượt mà êm ái, không giật lag tí nào.
Đúng, chính là cái cảm giác này, cô đã tha thiết mong chờ từ lâu lắm rồi!
Cái bảng vẽ điện tử đang dùng mua đâu có hơn trăm, mà còn là hàng secondhand nữa chứ. Lần này lên đời hẳn con hai ngàn tám, cái cảm giác nó phê lắm, không bút sách nào diễn tả nổi!
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào mời: “Đây là phiên bản mới nhất, thiết kế đẹp, dung lượng lớn, cấu hình mạnh, nhiều tính năng, cho phép người dùng tuỳ ý thiết lập các phím tắt, thao tác nhanh gọn và dễ dàng. Rất nhiều hoạ sĩ chuyên nghiệp đều chọn mua dòng máy tính bảng này.”
Đường Tư Kỳ cười tít cả mắt mũi: “Được được, mình lấy máy này, phiền bạn ghi phiếu giúp.”
Nhân viên bán hàng choáng váng ngây người rồi vội vàng đỡ Đường Tư Kỳ ra quầy thanh toán, thái độ ân cần hệt như đỡ Lão Phật Gia. Thì cũng đũng thôi, đã sắp tới giờ đóng cửa rồi không ngờ lại có khách sộp chốt luôn con máy mới. Thêm đơn là thêm tiền, không phục vụ hết mình mới là lạ!
Thanh toán xong, nhân viên bán hàng tặng thêm cho Đường Tư Kỳ mấy cái đầu bút cảm ứng.
Khỏi phải nói, Đường Tư Kỳ vui mừng cỡ nào. Không cần biết là cái gì, cứ có hàng tặng là cô khoái rồi. Huống hồ đây còn là đầu bút cảm ứng loại xịn nữa chứ. Bình thường cô dùng đầu bút hao lắm. Tuy không đáng bao nhiêu, chỉ có mười đồng thôi nhưng đỡ được đồng nào hay đồng đấy, với cả cứ hàng tặng là vui rồi.
Đường Tư Kỳ xách túi đồ, tung tăng nhảy chân sáo về nhà.
Lúc này, Từ Thiên Ngưng mới dỗ Lạc Tuấn Bảo ngủ xong, đang định gọi điện thoại hỏi xem Đường Tư Kỳ đi đâu giờ này chưa về thì nghe có tiếng mở cửa lịch kịch.
Chị vội chạy ra xem, chưa kịp hỏi gì thì Đường Tư Kỳ đã toe toét khoe: “Thiên Ngưng, chị nhìn xem em mang gì về cho chị nè?”
“Gì vậy?” Từ Thiên Ngưng đón lấy hộp thức ăn, nghi hoặc hỏi: “Bánh trôi hả?”
Đường Tư Kỳ gật đầu: “Vâng, hôm nay em có việc đi tới ngọn hải đăng Tùng Khẩu, sẵn tiện ghé ngang tiệm bánh trôi Bảo Sơn nên em mua luôn. Chị không biết đâu, tiệm đó đắt khách kinh khủng khiếp, xếp hàng dài dằng dặc luôn, nghe bảo ngày lễ Tết phải đợi 3 tiếng đồng hồ lận á. Em ăn rồi, ngon lắm, sáng mai chị hấp lại cho Tuấn Bảo nếm thử đi, xem cu cậu có thích không.”
Từ Thiên Ngưng gật gù, vừa cất hộp bánh vào tủ lạnh vừa nói: “Để mai chị hấp rồi phần em một bát để em ngủ dậy có cái ăn luôn.”
Đường Tư Kỳ vội xua lấy xua để: “Không cần phần em đâu. Cái này là em mua về cho chị và Tuấn Bảo. Sáng mai chị cũng không cần phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho em. Khả năng cao em sẽ phải ra ngoài Check-in, tiện đâu em ăn đó luôn.”
Từ Thiên Ngưng thoáng do dự rồi không nhịn được, bèn tò mò hỏi: “Tư Kỳ này, dạo gần đây em bận cái gì thế. Cả ngày đều ở bên ngoài. Hôm nay Tuấn Bảo cứ thắc mắc sao không thấy dì Kỳ về ăn cơm.”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Công việc của em gần đây đòi hỏi phải ra ngoài nhiều. Tìm những chỗ chơi vui, những điểm ăn ngon ở quanh Thượng Hải để trải nghiệm rồi về vẽ tranh, viết bài giới thiệu chia sẻ lên mạng.”
À thì ra vậy, nghe cô em giải thích Từ Thiên Ngưng bớt lo lắng hẳn. Chẳng trách Đường Tư Kỳ thường xuyên xách rất nhiều của ngon vật lạ về, chắc cũng thuộc phạm trụ công việc đây mà.
“Hôm nay đi lại cả ngày chắc vất vả lắm, em tắm rửa rồi đi nghỉ sớm đi. Chị vào ngủ trước đây”, Từ Thiên Ngưng ân cần dặn dò.
Tuy rằng chị làm công việc bán hàng online nhưng còn phải chăm sóc con nhỏ với cả sáng mai phải dậy sớm đi nhập hàng nữa vậy nên cũng không thể ngủ quá muộn.
Đường Tư Kỳ vâng dạ rồi chạy về phòng mình, tâm tình kích động khui hàng mới. Còn cái máy cũ này, nếu đem vất thì kể cũng tiếc nhỉ?!
Ngẫm nghĩ thế nào, Đường Tư Kỳ liền chụp một bức ảnh rồi đăng lên ứng dụng trao đổi, mua bán đồ cũ. Cô để giá rất rẻ thôi, chỉ 20 đồng, đương nhiên không bao phí ship.
Sở dĩ để rẻ như vậy là vì Đường Tư Kỳ muốn chuyển nhượng nó đến với người cần hơn.
Đập hộp máy mới, Đường Tư Kỳ ngứa tay, vẽ luôn một bức tranh về cửa hàng bánh trôi Bảo Sơn.
Những chiếc bánh trôi trắng phau, tròn trĩnh tất nhiên phải dùng phong cách hoạt hình đáng yêu để mô phỏng rồi.
Đường Tư Kỳ cắm cúi vẽ, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã hoàn thành xong tác phẩm.
Cô tiện thể đăng luôn hai bài giờ thiệu về ngọn hải đăng Tùng Khẩu và tiệm bánh trôi Bảo Sơn rồi tắt đèn đi ngủ.
Đường Tư Kỳ đánh một giấc tới hơn mười giờ sáng mới giật mình thức giấc. Nhưng con sâu lười đột nhiên trỗi dậy, cô lăn bên nọ lật bên kia tới tận mười một giờ trưa mới chịu rời giường.
Lâu lắm mới được ngủ nướng một hôm, phê thật!
Việc đầu tiên sau khi thức dậy là phải kiểm tra thọ mệnh cái đã. Ôi giời, còn những 93 giờ đồng hồ nữa cơ mà, vô tư dư dùng. Thế là ba, bốn ngày tới được sống an nhàn, không cần áp lực chạy đua để bảo toàn mạng sống rồi!
Vậy thì hôm nay cũng không cần ra ngoài kiếm chỗ Check-in nữa, có thể thoải mái ở nhà nghịch máy mới.
Thật sự là sung sướng quá đi!
Đường Tư Kỳ lười biếng lăn qua lăn lại, vươn vai bảy bảy bốn chín lần nữa rồi mới chậm rì rì mò xuống giường.
Hôm nay không đi ra ngoài, vậy cũng khỏi cần đánh răng rửa mặt luôn. Đường Tư Kỳ lết tới bên ghế sô pha, với tay bật TV rồi theo thói quen mở di động kiếm đồ ăn.
Nhưng lướt hoài lướt mãi cũng chẳng thấy món nào vừa mắt, ngay cả mấy tiệm cơm hộp ngày thường hay đặt cũng không còn cảm thấy ngon miệng nữa rồi.
Nhưng mà cái bụng đã bắt đầu reo vang giục giã.
Đường Tư Kỳ thở dài, đừng nói ăn ngon quen miệng nên giờ sinh ra cái tật kén cá chọn canh à nha!
Cơ mà nhìn cái đống cơm hộp khô khan, thật sự không muốn ăn một tí nào luôn!
Đường Tư Kỳ ngửa cổ than trời. Không lẽ từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó chính là như này sao?!