Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 30: Gặp fan hâm mộ
Một con đỗ nghèo khỉ chính hiệu như cô mà cũng có ngày nằm đây kén cá chọn canh hay sao, đúng là không có thiên lý mà!
Không được, không thể để như này được, Đường Tư Kỳ miễn cưỡng lết thân vào toilet đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ting…ting…” Di động đột ngột vang lên tiếng báo tin nhắn mới. Đường Tư Kỳ tò mò ngó qua, thì ra là tin nhắn trên chợ đồ cũ
[ Chào bạn, mình muốn lấy con bảng vẽ điện tử này. Có thể gặp mặt giao dịch trực tiếp không? Mình cũng ở khu Hoàng Phố.]
[Có thể…] Đường Tư Kỳ vừa ngậm bàn chải vừa tiện tay gõ vài chữ rồi chia sẻ định vị của mình cho người mua.
Đối phương trả lời rất nhanh: [ Vậy chúng ta gặp nhau ở tiệm bánh bao gần đó nhé.]
[ OK !] Đường Tư Kỳ đồng ý rồi bần thần nhìn lại định vị của đối phương. Không ngờ điểm hẹn lại là tiệm bánh bao vô danh ngay dưới chung cư nhà mình.
Nói ra thì thật là trùng hợp, cô cũng đang tính xuống đó ăn sáng đây. Kể từ hôm bữa ăn thử một lần cho tới giờ, cô cứ vấn vương thèm thuồng mãi.
Đường Tư Kỳ nhanh chóng sửa soạn rồi chạy xuống lầu.
Ôi mẹ ơi, sao hôm nay tiệm bánh bao đông dữ thần vậy! Đã sắp tới giờ cơm trưa rồi mà tiệm điểm tâm vẫn đông như trảy hội, thật là phi lý hết sức!
Đường Tư Kỳ ngoan ngoãn đứng vào hàng người dài dằng dặc.
Người giao dịch cũng đã tới rồi, không ngờ rằng lại là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn tới vậy. Trông qua hình như còn đang độ tuổi học sinh thì phải.
Cô bé khá mau mồm mau miệng: “Em chào chị, chị cũng ăn bánh bao ạ, haha, không ngờ tiệm bé thế này mà cũng đông phết chị nhỉ.”
Đương Tư Kỳ cười cười: “Trước kia em cũng từng ăn ở đây rồi hả?”
Cô bé lắc đầu: “Dạ không, đây là lần đầu tiên em tới đây. Đêm qua em lướt mạng tình cờ trông thấy một bài giới thiệu về tiệm ăn này, thấy chủ thớt cật lực đề cử mà vẽ hình cũng đáng yêu nữa cho nên hôm nay em ghé ăn thử xem sao.”
Đường Tư Kỳ nhất thời á khẩu. Ngàn vạn lần không thể ngờ lại gặp fan hâm mộ ngoài đời thực.
Dĩ nhiên…cô không hề có ý định lộ diện, ngại lắm!
Hai chị em xếp vào hàng, kiên nhẫn một hồi thì mỗi người cũng ôm được một xửng bánh bao ra bàn, vừa ăn vừa tán dóc rôm rả.
Em gái nhỏ này có vẻ cũng cởi mở ra phết: “Chẳng giấu gì chị, chính vì nhìn thấy bức hoạ đó nên em mới nảy lên ý tưởng học vẽ tranh đấy chứ.”
Đường Tư Kỳ trợn mắt ngạc nhiên: “Hở? Thật vậy sao?”
Cô gái chưa vội trả lời vì còn mải nhai cho xong cái bánh.
“Wow, ngon quá, trời ơi ngon dã man luôn. Quả đúng như những gì người viết giới thiệu, nước sốt đậm đà ngon thật sự luôn!”
Đường Tư Kỳ nhịn không được, bật cười. Cô bé này đáng yêu thật. Nếu giả dụ nó biết mình chính là người viết bài giới thiệu đó thì phản ứng sẽ ra sao nhỉ?! Chắc là thú vị lắm đây!
Mãi một lúc sau, cô gái nhỏ mới rảnh rang tám chuyện tiếp: “Chủ thớt lợi hại thật, lùng được mấy quán ngon trong hốc bà tó. Mà làm nghề này kể cũng sướng chị ha, được đi nhiều nơi, thưởng thức nhiều mỹ thực. Công nhận chị chủ thớt ấy khéo tay dã man, vẽ mấy cái hình đáng yêu chết mất. Chị không biết đâu, em hâm mộ chị ấy cực kỳ. Vừa được đi chơi, lại vừa được ăn ngon, thoải mái tự tại, cuộc sống như vậy thật là tốt biết bao. Vì thế cho nên em cũng muốn học vẽ tranh, tương lai trở thành hoạ sĩ giống như chị chủ thớt vậy á, được tự do bay nhảy khắp nơi, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
Đường Tư Kỳ bị khen mà ngượng chín cả người. Nhưng nhớ lại chuỗi ngày tháng nhàm chán tẻ nhạt trước đây thì quả thật chẳng có gì đáng để tung hô cả.
Là một hoạ sĩ non nớt mới vào nghề, đam mê và nhiệt huyết không đủ nuôi sống bản thân. Suốt ngày ru rú nhốt mình trong nhà, tự ti, mặc cảm, mất phương hướng.
Ấy mà nói thế cũng không đúng lắm, ở nhà cũng có cái thú của ở nhà chứ bộ. Ngoài những lúc buồn chán thì ở nhà được nằm kềnh xem phim, lướt mạng chơi game, muốn ngủ giờ nào thì ngủ, dậy giờ nào thì dậy. Và cũng chính vì nằm ườn cả ngày đâm ra người ngợm lúc nào cũng uể oải, đau lưng nhức mỏi, sức khoẻ giảm sút. Vậy nên nói gì thì nói cô vẫn thích ra ngoài đi đây đi đó cho mở mang tầm mắt và thoải mái tinh thần.
Thấy Đường Tư Kỳ tự nhiên ngồi đần ra, cô gái nhỏ mới chợt ý thức bản thân nãy giờ toàn liên thiên mấy chuyện không đâu, cô bé gãi đầu cười hì hì vội quay về chủ đề chính: “Ủa mà sao tự nhiên chị lại rao bán bảng vẽ điện tử vậy, chị không tính vẽ tranh nữa à?”
Đường Tư Kỳ cười cười: “Không phải, chị vẫn vẽ tranh chứ. Tại chị mới mua máy mới nên bán máy cũ.”
Cô gái nhỏ càng hào hứng tợn: “Thật ạ? Vậy chắc chị vẽ giỏi lắm phải không? Nếu có vấn đề gì không hiểu, em có thể liên hệ chị nhờ trợ giúp được không?”
Đường Tư Kỳ nhận lời ngay: “Được chứ, em lưu số chị đi.”
Hai chị em lập tức thêm WeChat rồi tạm biệt nhau ai về nhà nấy.
Trước khi lên lầu, Đường Tư Kỳ còn rẽ ra quảng trường nhân dân đi bộ một vòng cho tiêu thực nữa.
Hôm nay Cửa Hàng Vật Phẩm chẳng có món gì hấp dẫn, vậy nên Đường Tư Kỳ chẳng cần gấp gáp đi kiếm đồng vàng, cô ung dung lên lầu nằm kềnh xem TV.
Xem chán, Đường Tư Kỳ lại lôi máy tính bảng mới mua ra nghịch.
Mới mẻ nào chả ngọt ngào, giờ đang là giai đoạn mê mẩn nhất, bấn loạn nhất, thiếu điều muốn đeo luôn máy lên cổ để khỏi phải bỏ xuống.
À đúng rồi, cái kế hoạch luyện tập cứ trì hoãn không có hạn chót, chẳng phải giờ chính là lúc thích hợp nhất hay sao.
Chợt nhớ ra hôm bữa Đậu Mễ mới gửi nguyên bộ giáo trình dạy vẽ cơ bản bằng video, Đường Tư Kỳ lật đật mở ra xem, chăm chú luyện tập từ những đường cơ bản nhất, đặc biệt là học cách khống chế bút để cho ra một đường cong thật nuột nà và hoàn hảo.
Không những vậy, cô còn thuận tiện gửi giáo trình cho em gái nhỏ mới quen ban sáng nữa.
À quên chưa giới thiệu, em gái ngọt ngào đó tên là Nhạc Khả Khả.
Sau khi mua được bảng vẽ điện tử, Nhạc Khả Khả lập tức quay về nhà, vùi đầu nghiên cứu cách sử dụng. Đang lúc phân vân xem có nên liên lạc với chị gái bán hàng để hỏi lại không thì đột nhiên nhận được tin nhắn của đối phương
Kỳ Kỳ: [ Khả Khả, bạn chị có chia sẻ cho chị bộ giáo trình dạy vẽ cơ bản. Em có thể tham khảo cái này rồi từ từ luyện tập thêm nè.]
Nhạc Khả Khả: [ AAA….chị gái xinh đẹp, chị thật là tốt bụng! Đúng cái em đang cần, để em bắt tay vào luyện tập luôn. Cám ơn chị nhiều nhé, moah…moah…]
Trước sự tích cực của cô em, Đường Tư Kỳ chỉ biết níu lưỡi. Gì mà vừa mua máy đã lao đầu vào luyện tập ngay rồi, chăm chỉ dữ vậy?!
Ngay lúc Đường Tư Kỳ tính buông điện thoại, tiếp tục tập vẽ đường cong thì lại có tin nhắn mới được gửi đến
Nhạc Khả Khả: [ Chị Kỳ Kỳ, em biết một tiệm thịt dê ở Phố Đông ngon cực. Hay là sáng mai mình đi đi, tiệm ấy mở buổi sáng.]
Đường Tư Kỳ thoáng chút do dự, ra tận Phố Đông ăn sáng á, coi bộ hơi xa à nha…
Chưa đợi Đừng Tư Kỳ suy nghĩ xong, Nhạc Khả Khả đã hối hả nhắn tiếp: [ Thật sự là ngon lắm lắm luôn ấy! Em nghe bảo thịt dê ở tiệm đó còn được đánh giá là di sản văn hoá phi vật thể nữa cơ. Tuyệt đối không nên bỏ qua đâu chị!]
Kỳ Kỳ: [ Ok đi thì đi, sáng mai mấy giờ bé? ]
Nhạc Khả Khả: [ 6 giờ sáng mai em có mặt dưới chung cư nhà chị rồi chúng mình cùng bắt xe đi nhé. ]
Đường Tư Kỳ gần như chết đứng, có cần liều mạng tới vậy không?! 6 giờ đi ăn sáng rồi ai ngủ cho?!
Như thể đoán biết được sự do dự của Đường Tư Kỳ, Nhạc Khả Khả liền bổ sung thêm: [ Nhất định phải đi sớm tại tiệm đó mở cửa từ 3 rưỡi lận. Chúng ta tới trễ là không còn gì để ăn đâu chị.]
Đường Tư Kỳ vò đầu bứt tóc lưỡng lự tới lui. Cuối cùng tâm hồn ăn uống vẫn chiến thắng tất cả, cô nghiến răng nhắn: [ OK chơi luôn! 6 giờ thì 6 giờ! ]