Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 31: Quà cảm ơn
Ngày hôm nay nói ở nhà nghỉ ngơi chứ thực ra Đường Tư Kỳ cũng chẳng rảnh. Có người đặt mua thùng tài liệu thi tuyển công chức của anh Đường đại ca rồi thế nên cô liền hẹn với bên chuyển phát nhanh đến lấy. Xong xuôi đâu đó, cô lại quay vào vùi đầu luyện vẽ đường cong, học cách phối cảnh rồi sao chép hai bức tranh mẫu. Công nhận máy mới có khác, chạy mượt mà êm ru, càng vẽ càng thuận tay, thích thế!
Chợt nhớ tới bản phác thảo chung cư Trường Nhạc vẫn còn đang dang dở, Đường Tư Kỳ liền mở Album ảnh trong điện thoại, chọn vài tấm có góc chụp ưng ý nhất rồi dựa vào đó hoàn thành nốt tác phẩm.
Để mà nói thì việc miêu tả khung cảnh trong điều kiện thiếu sáng quả thực là một thách thức không hề nhỏ đối với Đường Tư Kỳ vì cô chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế. Thế nên phải loay hoay tẩy tẩy xoá xoá một hồi lâu mới vẽ xong bức hoạ.
Lần này cô không tô màu mà chọn phong cách đen trắng, càng làm tôn lên nét hoài cổ xen chút bí ẩn cho khu chung cư.
Cuối cùng thì cũng xong, Đường Tư Kỳ buông bút cảm ứng, vươn vai duỗi dài người rồi đứng dậy đi một vòng cho đỡ tê tay tê chân.
Lúc đi ngang qua cửa sổ, Đường Tư Kỳ tiện tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, gió ùa vào thổi tung màn cửa. Đường Tư Kỳ nheo nheo mắt, mhmm…hôm nay thời tiết cũng đẹp đấy, nhưng nằm lười ở nhà xem hoạt hình và bắn game coi bộ thích hợp hơn!
Kế hoạch vui chơi mới vừa nảy lên thì di động bất chợt reo inh ỏi, thông báo có email mới.
Đường Tư Kỳ lật đật với lấy di động mở hòm thư điện tử. Thì ra là bác trai bác gái ngày hôm qua tình cờ quen được ở Bảo Sơn, họ theo lời hẹn gửi ảnh chụp cho cô.
Đường Tư Kỳ hưng phấn nhấn vào File hình. Đúng là bức tranh mặt trời mọc trên ngọn hải đăng Tùng Khẩu. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô đã ngộp thở vì vẻ đẹp quá kinh diễm và rất muốn dựa vào nó để sáng tác một bức hoạ.
Giờ đây nhìn thấy lần thứ hai, tâm tình cô vẫn ngất ngây và kích động hệt như ngày hôm qua.
“Dạ cháu nhận được rồi, cháu cảm ơn bác nhiều ạ.”
Đường Tư Kỳ gõ một dòng hồi đáp ngắn gọn rồi nhanh chóng mở máy tính bảng bắt tay vào việc.
Cảm xúc đang dâng trào, phải tranh thủ làm liền cho nóng, phim phiếc với cả game ghiếc, trực tiếp bị quăng sang một bên không thương tiếc.
Khác với bức hoạ chung cư Trường Nhạc, ở bức này Đường Tư Kỳ quyết định dùng màu nước để làm sống động cảnh tượng mặt trời mọc hùng vĩ và tráng lệ. Đương nhiên, vầng thái dương không phải nhân vật chính, tiêu điểm của bức tranh chính là ngọn hải đăng Tùng Khẩu sừng sững oai vệ, đã âm thầm đứng đó trợ giúp hàng hải suốt hàng trăm năm qua.
Hôm qua ra đó tham quan, Đường Tư Kỳ cũng tranh thủ chụp rất nhiều ảnh, ở các góc độ và tầm nhìn khác nhau để phục vụ cho việc vẽ tranh thêm tinh tế và chi tiết.
Bức hoạ này, Đường Tư Kỳ tốn gần hai giờ đồng hồ mới hoàn thành.
Thế nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, cô phủ thêm màu vàng, tạo thành một bờ cát dài bất tận. Trên bờ là một đôi vợ chồng trung niên đang tựa đầu vào nhau, yên lặng ngắm nhìn sóng vỗ rì rào. Tuy chỉ là mặt cắt, không rõ từng đường nét chi tiết nhưng qua vóc dáng và kiểu tóc cũng có thể dễ dàng đoán ra hai nhân vật đó chính là vợ chồng bác trai bác gái tốt bụng mà cô đã có duyên gặp gỡ.
Chi tiết này như một lời cảm ơn của Đường Tư Kỳ dành cho họ.
Vẽ xong, Đường Tư Kỳ ngắm nghía lại một lượt rồi đính kèm vào thư điện tử gửi đi.
Rất nhanh, bác trai đã gửi thư hồi đáp
[ Cám ơn cháu gái nhiều. Cháu vẽ rất đẹp, hai bác rất thích. Ngày hôm qua vì mải đuổi theo cảnh mặt trời mọc mà hai bác quên chụp cho chính mình. Bức tranh này của cháu vừa hay bù đắp được sự nuối tiếc của chúng ta. Cô bé, một lần nữa thật lòng cảm ơn cháu rất nhiều.]
Đọc lời nhắn của bác trai mà Đường Tư Kỳ rưng rưng xúc động, cảm giác vui sướng lâng lâng không sao diễn tả thành lời.
Nỗ lực của cô chẳng những được công nhận mà nó còn mang đến ý nghĩa đặc biệt cho người khác. Chưa bao giờ cô thấy yêu và tự hào về công việc của mình đến vậy.
Chỉ cần kiên trì tiến về phía trước, dù có bước chậm hay nhanh thì nhất định cũng sẽ tới được đích.
Tiến lên nào và đừng bao giờ bỏ cuộc!
Đường Tư Kỳ mỉm cười thật tươi tự khích lệ bản thân rồi nhanh chóng kéo chuột đăng hai bức hoạ mới vừa hoàn thành lên diễn đàn.
Gần như ngay lập tức đã có người nhảy vào bình luận
[ Ha ha ha ha ha, chờ mãi cũng chờ được chủ thớt rồi. Like đầu nhé! ]
[ Wow, thật sự là thoả lòng mong đợi! Hôm nọ xem ảnh mình đã phải ồ à vì kết cấu quá đỗi đặc sắc của chung cư Trường Nhạc rồi nhưng hôm nay thông qua bức hoạ của chủ thớt thì càng mê đắm hơn nữa. Hmm…nói sao nhỉ…đột nhiên cảm thấy cái kiểu sống chen chúc chật chội lại càng ấm áp và đậm chân tình.”
[ Nhìn giàn chăn mền phơi trên đầu thấy thơ mộng và thi vị gì đâu á! 1000 likes cho chủ thớt! ]
[ Ôi trời đất ơi, ngọn hải đăng Tùng Khẩu đẹp tới vậy sao? ]
[ Công nhận đẹp điên luôn, mình cũng muốn đi !! ]
[ Bức mặt trời mọc trên ngọn hải đăng thực sự là siêu cấp vô địch! Mà khoan, để bắt được cảnh này tức là chủ thớt phải xuất phát từ khi trời chưa sáng sao? Tại hạ xin khâm phục khâm phục! ]
Đường Tư Kỳ bật cười khanh khách, vội đính chính: [ Không phải đâu, đây là mình lấy cảm hứng từ bức ảnh của hai bác trong Hiệp hội nhiếp ảnh người cao tuổi. Hai bác ấy dậy sớm đi săn cảnh mặt trời mọc đấy, chứ mình thì chịu chết ~~]
[ Wow, hâm mộ thật. Mẹ mình cũng tham gia Hội Người Cao Tuổi, cả ngày bận rộn học cắt giấy. Còn mình thì suốt ngày nằm ườn thây làm bạn với cái điện thoại. Đôi lúc cảm thấy cuộc sống của các mẹ còn tưng bừng hơn cả đám trẻ tụi mình nữa ~~~]
[ Hahaha không thể đánh đồng tất cả được, cuộc sống của chủ thớt cũng phong phú đấy thôi. Mình cũng ao ước được bay nhảy khắp nơi như vậy! ]
Các bình luận khác vẫn tiếp tục nhảy lên liên hồi, cảm tưởng còn nhiều hơn cả mấy hôm trước nữa. Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua Bảo Khố, quả nhiên đã tăng lên đáng kể. Tổng số vàng khen thưởng của các bài Review trước đây gộp lại cũng chỉ được 190 đồng vàng, ấy vậy mà từ sáng đến giờ đã nhảy lên hẳn 237 rồi, quả là khiến người ta ngỡ ngàng!
Vàng thì rủng rỉnh đầy túi chỉ tiếc rằng chẳng có gì để đổi hết. Đồ ngọt béo ngậy hấp dẫn nhưng lại chưa được mở khoá, vật dụng gia đình thì không có món nào phù hợp. Mấy bộ quần áo cho con nít dưới ba tuổi dễ thương đấy nhưng làm sao Tuấn Bảo chui vừa. Còn bên gian hàng điện tử đang rao một bộ tủ sấy chén bát khử trùng trông cũng khá xịn sò tiếc là cô lại chẳng cần.
Hiện giờ căn hộ mà cô và mẹ con chị Thiên Ngưng đang ở chỉ vỏn vẹn sáu mươi mét vuông. Diện tích nhỏ, khá chật chội cho nên muốn mua gì cũng phải suy nghĩ sắp xếp, không thể tuỳ tiện vác về những món đồ dùng không quá cần thiết.
Lướt dọc lướt xuôi cũng chẳng tìm được cái gì ưng ý, Đường Tư Kỳ chán nản đóng Cửa Hàng Vật Phẩm, đăng nhập vào ứng dụng Bạch Cáp Hoạ Sư, đăng tải hai tác phẩm vừa vẽ xong lên đó.
À suýt nữa thì quên, phải đăng lên cả trang Weibo cá nhân nữa chứ. Hiện giờ cô đã có hơn 200 người theo dõi trên Weibo và 100 fans trên Bạch Cáp Hoạ Sư rồi đấy.