Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 297: Vịt quay Bắc Kinh
Đường Tư Kỳ được khen phát ngượng: “Haha không có gì, tại mình hay viết bài review, được cộng điểm thưởng nên tương đối dễ thăng cấp.”
Trương Thiên Ý vẻ mặt nghi hoặc: “Phải không? sao em cũng chăm chỉ rì viu rì vủng lắm mà bò mãi mới lên cấp 3. Về sau thấy khó quá nên em nản bái bai giấc mơ làm food rivewer luôn.”
Một cô bạn khác cũng lên tiếng: “Hình như viết bài review thôi chưa đủ đâu, phải được nhiều like, share và bình luận nữa cơ. Như thế mới nhanh lên cấp. Nếu bài viết của em chất lượng, được đánh giá điểm uy tín cao, thậm chí được đẩy lên đầu trang còn càng nhanh thăng cấp nữa.”
Đường Tư Kỳ gật gù: “Đúng vậy, cứ làm như thế là được.”
Một câu của Đường Tư Kỳ nhẹ tựa lông hồng nhưng ba cô bạn biết để viết một bài review đâu phải dễ, còn muốn thu hút nhiều lượt xem, nhiều tương tác thì chắc hẳn phải đầu tư thời gian công sức, chỉnh ảnh lung linh, quay video ghép nhạc các thứ nữa. Thế nên nói gì thì nói bọn họ vẫn vô cùng ngưỡng mộ cái tài khoản cấp 8 của Đường Tư Kỳ. Song chỉ dám đứng từ xa ước ao thôi chứ biết chẳng thể với tới.
Đi vào Cư Kỳ, nhà hàng lớn, trần cao sảnh rộng nhưng khách khứa nghe chừng cũng tấp nập nhộn nhịp ra trò. Trương Thiên Ý thở dài: “Sợ là phải chờ dài cổ đây…”
Nghe vậy, Đường Tư Kỳ trong lòng lộp bộp vài tiếng, thôi ngu rồi, tự dưng đâm đầu vào nhà hàng nổi tiếng chi không biết. Cô đang đói lắm lắm rồi đây, vào đến cửa ngửi mùi vịt quay thơm phức lại càng cồn cào tợn, phen này chắc hoá thú mất, gruuuu…
Và không khiến Đường Tư Kỳ thất vọng, tốc độ lên món ở đây chậm hơn cả chữ chậm nữa!
Cũng may được hương vị đồ ăn kéo lại.
Trước khi lên món chính, thực khách được phục vụ món khai vị để kích thích vị giác.
Cái tên nghe rất mĩ miều Cải trắng Càn Long, thực chất chỉ là cải trắng trộn sốt tương vừng. Tuy nguyên liệu đơn giản nhưng hương vị rất tuyệt, cải trắng tươi ngon, giòn mọng nước như thể mới vừa hái từ vườn vận chuyển đến, tương vừng béo bùi, hơi chua nhẹ, là một phiên bản nâng cấp hoàn hảo cho món rau trộn thông thường.
Có tí đồ ăn vào bụng Đường Tư Kỳ mới có sức mà để ý nhà hàng này đặt tên món ăn kêu cực kỳ. Ví dụ chỉ đơn thuần là dê nướng nhưng vào Cư Kỳ thoắt cái đổi thành Thịt nướng bối lặc gia, đọc nghe sang mồm hơn hẳn!
Một đĩa Thịt nướng bối lặc gia to bự chảng đặt chình ình ở giữa bàn, bốn cô gái mắt to nhìn mắt nhỏ kinh ngạc đến ngây người
“Sao bảo khẩu phần ăn ở Bắc Kinh ít lắm cơ mà? Chỗ này phải bốn nam tử hán phương bắc chứ người thường ăn sao nổi?!”
Trương Thiên Ý xắn ống tay áo sẵn sàng vào vị trí chiến đấu: “Không thành vấn đề, không có nam tử hán thì đã có nữ hán tử ở đây, em ăn cơm chưa bao giờ chê thịt nhiều!”
Ôi xời, từng này đã là gì, cái bụng của cô bây giờ lép kẹp, nhét cả con dê cũng vô tư luôn!
Mọi người thấy Thiên Ý bắt đầu thì cũng lục tục động đũa. Thôi không sao, ăn không hết còn có thể gói mang về được mà.
Đường Tư Kỳ gắp một miếng, nhai chầm chậm để cảm nhận. Thịt dê mềm ngọt, ám mùi khói đặc trưng, nhưng cảm tưởng món này ăn giữa núi rừng thiên nhiên sẽ phù hợp hơn ngồi trong nhà hàng sang trọng như thế này. Tuy nhiên, đó chỉ là một chút cảm nhận thoáng qua thôi, chứ vỉ thịt nướng thơm lừng, tứa mỡ xèo xèo ở trước mặt quả thực khiến Đường Tư Kỳ không thể dừng đũa.
Đúng lúc này, phục vụ lên món tiếp theo. Bốn cô nương đang cắm cúi nhồm nhoàm nhai thịt, vừa ngẩng đầu lên liền đứng hình toàn tập, rồi đồng loạt phá lên cười sằng sặc
“Ôi mẹ ơi, cái gì xấu quá vậy!”
“Xấu điên đảo chúng sinh!”
“Xấu kinh thiên động địa!”
“Hahahaha, xấu chấn động người nhìn luôn ấy! Đầu bếp nào có thể làm ra cái món xấu thế này nhỉ!”
“Hahahaha!”
Đường Tư Kỳ bình thường ra đường ít nói ít cười mà giờ phút này cũng chẳng thể kiềm chế nổi. Mấy chị em đổ nghiêng đổ ngả, cười đến chảy cả nước mắt.
Với tay xem lại thực đơn để xem nó là cái món gì. Khoai tây nghiền thỏ con, cứ tưởng cũng giống như thịt nướng bối lặc gia, chỉ là một cái tên thôi chứ, ngờ đâu người ta nặn khoai tây nghiền thành hình con thỏ thật. Nhưng mà thỏ con xinh xẻo dễ thương thì không nói, đằng này nó xấu đau xấu đớn. Đi khắp thiên hạ cũng không kiếm được con thỏ thứ hai xấu như này, thề luôn!
Nhưng mà cũng phải công nhận cái sự sáng tạo và dũng cảm của nhà hàng, dám đưa món này vào thực đơn. Thôi thì đầu bếp dám làm, thực khách dám ăn!
Bốn chị em chia đầu chia đuôi, nhanh chóng xử lý cái đĩa thức ăn đậm chất giải trí.
Miếng cuối cùng vừa vào bụng thì món chính được bưng lên.
Chờ đợi nãy giờ, cuối cùng món vịt quay Bắc Kinh danh chấn thiên hạ cũng ra tới rồi. Cái màu nâu sáng bóng hấp dẫn, vừa nhìn một cái là tứa nước miếng liền mặc dù trước đó đã ăn kha khá rồi.
Riêng với món này, thực khách được phục vụ tại bàn.
Đầu bếp sẽ thực hiện tất cả các công đoạn từ lạng da, lóc thịt, chặt xương ngay trước mặt khách.
Nói chặt vịt thì e chừng tầm thường quá, cái này phải gọi là biểu diễn nghệ thuật mới đúng.
Bằng đôi tay khéo léo cùng kỹ thuật điêu luyện tinh tế, loáng cái từ con vịt to bị xẻ thành từng miếng nhỏ rồi từ những miếng nhỏ xếp lại lên đĩa thành hình một con vịt hoàn chỉnh ngay ngắn.
Tuy nhiên lúc này Đường Tư Kỳ chẳng còn tâm trí mà trầm trồ ngợi khen nữa, bởi cô nóng lòng muốn nếm thử lắm rồi.
Học theo cách ăn truyền thống, Đường Tư Kỳ gói một miếng da và một miếng thịt vào vỏ bánh pía cùng hành lá, dưa leo chấm sốt đậu ngọt, cuốn lại, chấm đẫm sốt tương đen rồi đưa lên miệng và cắn…
Lớp da mỏng giòn, phần thịt mềm ẩm, vỏ bánh pía xốp xốp dai dai, dưa leo chống ngán, hành lá điều vị, tương ngọt sánh kẹo. Tất cả hoà quyện lại, chỉ một từ thôi, hoàn hảo!