Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 298: Bất đáo trường thành phi hảo hán
Để mà đánh giá chi tiết thì ấn tượng nhất là lớp da vừa giòn vừa mỏng, ngọt ngọt ngậy ngậy. Tất nhiên rồi, đó chính là điểm đặc sắc làm nên tên tuổi của vịt quay Bắc Kinh mà.
Còn phần nạc vịt rồi dưa chuột, hành hoa, bánh pía đặt vào đây càng như vẽ rồng điểm mắt. Khiến cho món ăn béo mà không ngấy, có thể ăn hoài ăn mãi không biết ngán. Chẳng thế mà du khách tới Bắc Kinh đều nhất quyết phải thưởng thức bằng được món vịt quay kinh điển.
Một bữa tiệc toàn vịt bao gồm da cuốn bánh pía, thịt cắt xẻo áp chảo xóc muối, cổ cánh hầm cải thảo đậu phụ. Ăn xong còn được tráng miệng chè tuyết lê và bánh hạnh nhân, phải nói là no nê thoả mãn!
Ban đầu thì ai cũng kêu nhiều, cuối cùng ăn hết chẳng còn tí gì, bốn chị em no căng bụng, quyết định tản bộ về hostel, vừa ngắm đường phố vừa tranh thủ tiêu thực.
Trên đường, Trương Thiên Ý bất chợt hỏi: “Chị Tư Kỳ, ngày mai em định leo trường thành, chị đi không?”
Ban đầu cũng định nói muốn nhưng rồi nghĩ tới nhiệm vụ Đường Tư Kỳ đành lắc đầu: “Thôi em đi đi, chị không đi đâu.”
“Sao vậy, sao chị không đi? Bất đáo trường thành phi hảo hán, mình lên đó không làm hảo hán thì làm nữ hán tử cũng được mà” Trương Thiên Ý rất muốn rủ chị Tư Kỳ đi cùng chứ đi một mình chán chết.
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ cũng có cái khó, cứ cắm đầu vào mấy nơi nổi tiếng ấy thì không biết tới bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ. Vậy nên, cô đành nói thật: “Chị muốn tới mấy chỗ chưa có nhiều người đi.”
Nghe vậy, một cô bạn đi cùng liền chia sẻ: “Mấy hôm trước tớ đăng ký Tour một ngày tham quan Bát Đạt Lĩnh Vạn Lý Trường Thành….haizz, trải nghiệm phải nói là rất tệ nên muốn khuyến cáo mọi người bất luận thế nào cũng không nên mua tour đoàn, họ làm ăn thương mại hoá lắm, kiểu dẫn đi cho có ấy, chẳng có tâm gì hết.”
Trương Thiên Ý láu táu “A” lên một tiếng: “Đúng rồi chị Kỳ, chị em mình có thể tới mấy đoạn trường thành vắng vắng, không nhất thiết phải qua Bát Đạt Lĩnh.”
Đường Tư Kỳ sửng sốt: “Vắng vắng? Là đoạn nào?”
Trương Thiên Ý: “Mộ Điền Dục, khúc này đảm bảo ít khách tham quan hơn Bát Đạt Lĩnh.”
Mộ Điền Dục…nơi này Đường Tư Kỳ đã từng nghe qua, chứng tỏ nó cũng khá nổi tiếng, chưa chắc đã ít khách tham quan.
“À còn không thì mình đi Tư Mã Đài. Em đảm bảo với chị chỗ đó chưa nhiều người biết đâu. Nghe nói đó là đoạn trường thành duy nhất còn giữ nguyên hiện trạng từ đời nhà Minh. Có điều chỗ đó hơi xa, ở tận Mật Vân, cả đi cả về chắc mất nguyên ngày.”
“Ê, hai người định đi Tư Mã Đài hả? Tớ cũng muốn tới đó, hay là tụi mình đi chung đi.”
“Được đấy, cùng đi cho vui, có gì thuê xe các thứ chia ra cũng rẻ.”
Tư Mã Đài nằm khá xa, tự nhiên bảo đi thú thực cũng ngại. Nhưng thấy Đường Tư Kỳ và Trương Thiên Ý định đi thế là hai cô bạn kia cũng ham vui đòi theo.
Đường Tư Kỳ cân nhắc giây lát. Bát Đạt Lĩnh thì quá nổi tiếng rồi, Tư Mã Đài ít được nhắc tới hơn, nếu vừa muốn thành hảo hán vừa muốn làm nhiệm vụ thì tất nhiên phải chọn Tư Mã Đài rồi.
Vả lại mấy chỗ nổi tiếng thường bị tu sửa thương mại hoá nên mất đi cảm giác lịch sử. Thân là một hoạ sĩ, mang tâm lý đi để tìm tư liệu và cảm hứng sáng tác đương nhiên Đường Tư Kỳ muốn tới những nơi giữ được vẻ tự nhiên nguyên bản hơn.
Nghĩ vậy, Đường Tư Kỳ nhanh chóng quyết định luôn: “Ok vậy tính mình một suất, mình cũng tham gia.”
Trương Thiên Ý mừng lắm, hớn hở tuyên bố: “Nhóm tứ đại mỹ nhân ngày mai xuất phát!”
Nhưng rồi chính cô ấy lại rối rắm không thôi: “Cơ mà ở Bát Đạt Lĩnh mới có kem. Sở dĩ em leo Vạn Lý Trường Thành là để mua kem sống ảo…thôi không sao, còn nhiều chỗ khác có!”
Cứ thế, bốn chị em vừa đi vừa cười đùa, quãng đường xa xôi dường như ngắn lại, loáng cái đã về tới hostel.
Trong lúc các chị em tắm gội đắp mặt nạ dưỡng da thì Đường Tư Kỳ tranh thủ vẽ cho xong bức cổ trang để còn giao khách.
Đơn hàng này cô nhận ngay khi vừa hoàn thành bộ “Thịnh thế thanh minh thượng hà viên”. Lúc đó cảm xúc khá là hỗn độn, chưa kịp quyết định sẽ nâng mức giá lên bao nhiêu thì đã có khách liên hệ đặt hàng. Thành ra Đường Tư Kỳ chỉ báo đại một con số, cũng có nâng nhưng mà nâng tí ti không đáng kể.
Nếu Đậu Mễ mà biết thể nào cũng gào rống lên cho xem. Hơn nữa chính bản thân Đường Tư Kỳ cũng nhận thấy trình độ của mình đã khác trước rất nhiều. Nói chi xa, hồi ở Vân Nam mỗi lần nhận đơn là phải cân nhắc xem có đủ khả năng hay không, còn bây giờ chỉ phải lo có đủ thời gian hay không.
Có vẻ trong khoảng thời gian này cả tâm trí lẫn cơ thể của cô đều dành hết cho hội hoạ, thế nên ý tưởng lúc nào cũng dồi dào, đôi tay lúc nào cũng sẵn sàng cầm bút.
Ngay cả cô giáo dạy online cũng khen các tác phẩm gần đây của Đường Tư Kỳ bất luận là tranh cổ phong hay đặc tả nhân vật đều có sự tiến bộ rất lớn.
Xem ra, đã đến lúc phải quyết định một mức giá phù hợp rồi. Đợi xong đơn này đi, từ đơn sau cô sẽ nâng giá thấp nhất là một ngàn đồng trở lên, không nhận mấy đơn nhỏ lẻ mấy trăm mấy chục đồng nữa.
Ngay trong đêm, Đường Tư Kỳ hoàn thành xong bức cổ phong gửi cho khách. Khách hàng vô cùng hài lòng, lập tức chuyển nốt số tiền còn lại.
Ngày hôm sau, bốn chị em chụm đầu nghiên cứu phương thức di chuyển tới Tư Mã Đài. Sau một hồi bàn tới bàn lui, cuối cùng thống nhất trả phòng ở đây, đi tới Cổ Bắc Thuỷ Trấn tham quan Tư Mã Đài rồi ngủ lại một đêm, như vậy vừa đỡ cập rập thời gian lại không sợ phí tiền phòng.
Dù sao cũng mất công tới tận đó rồi, nếu chỉ leo trường thành rồi vội vội vàng vàng quay về ngay cũng uổng. Ở đó còn có Cổ Bắc Thuỷ Trấn, nghe nói cũng đẹp lắm, rất đáng để dừng chân ghé chơi.