Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 303: Bé Kỳ du ngoạn Bắc Kinh
Chính thức vào làm rồi mới nhớ hồi xưa lúc đi nhà trẻ, cụ thể là hồi mẫu giáo 4 tuổi Đường Tư Kỳ được các cô kể cho nghe rất nhiều về Bắc Kinh, rằng Bắc Kinh tốt thế nào, đẹp thế kia thành ra ngay từ hồi ấy bé con Đường Tư Kỳ đã bắt đầu có ước mơ được đi Bắc Kinh chơi.
Và hôm nay, như một cách tiếp nối giấc mơ thuở bé, Đường Tư Kỳ vẽ bằng hình ảnh của chình mình, bé Kỳ bốn tuổi.
Bởi vì là tranh thiếu nhi nên mọi khía cạnh đều đơn giản và nhẹ nhàng hơn tranh cổ phong rất nhiều. Đường Tư Kỳ thoải mái vẽ tới đâu đăng liền tới đó.
Bộ tranh [ Bé Kỳ du ngoạn Bắc Kinh ] chào sân bằng bức thứ nhất là khung cảnh bé Kỳ thắt bím hai bên ngồi trên xe lửa, cặp mắt đầy khao khát chờ mong hướng ra ngoài cửa sổ.
Bức thứ hai, bé Kỳ kéo chiếc Vali con con đứng trước Ga Bắc Kinh Tây, giơ tay chữ V, nhe hàm răng sún chụp tấm hình kỷ niệm lần đầu tới Bắc Kinh. Tư thế dáng vẻ đúng chuẩn khách du lịch, vừa hào hứng vừa ngáo ngơ ngố ngố.
Bức thứ ba, bé Kỳ ngồi trên xe buýt, lần đầu tiên nhìn thấy đường phố Trường An đông đúc sầm uất, lúc xe đi ngang quảng trường Thiên An Môn và Cố cung, bé siết chặt hai nắm tay, môi mím lại, má đỏ hồng đầy hưng phấn và kích động.
“Ồ, không nghĩ đại thần đi thẳng một mạch từ Hà Nam tới Bắc Kinh. Còn tưởng đại thần sẽ đi theo hệ liệt cố cúng chứ, nào ngờ mở ra lại là tranh thiếu nhi, thú vị phết!”
“Không biết có ai giống mình không cảm thấy kiểu tranh thiếu nhi này rất ấm áp, rất chữa lành, đặc biệt phù hợp với người thành niên nhiều áp lực căng thẳng.”
“Tui thì không được deep deep sâu sắc như bạn lầu trên, chỉ thấy là ngập tràn cái sự ngộ nghĩnh cùng hài hước thôi. Lót dép ngồi đây, âm thầm thả tim, lặng lẽ thúc giục chủ thớt…Nữa đê…nữa đê…nữa đê…”
“Trước kia thấy tranh thiếu nhi rất ngốc nghếch ấu trĩ nhưng không hiểu sao hôm nay xem bộ tranh Bé Kỳ lại mang đến một cảm xúc rất khác…”
“Haha, bạn lầu trên đừng lo lắng, không phải mỗi mình bạn đâu tui cũng vậy nè. Hồi trước luôn nghĩ mình không hợp, không thích nhưng giờ càng xem càng ghiền. Làm sao đây bạn chủ thớt ơi, có thể ra nhanh nhanh một chút không???”
Đọc những dòng bình luận này Đường Tư Kỳ vui sướng vô cùng. Lúc trước vẽ tranh cổ phong được mọi người đón nhận nhiệt tình, giờ chuyển sang thể loại thiếu nhi cũng rất được yêu thích. Điều này khiến Đường Tư Kỳ vừa biết ơn nhưng cũng khá là bất ngờ.
Có lẽ cuộc sống càng hiện đại con người ta càng dễ gặp phải các vấn đề về sức khoẻ tinh thần. Những bận rộn thường trực, những áp lực bủa vây khiến tâm hồn già cỗi, trái tim chai sạn. Lâu dần, nhiều người quên mất rằng tâm hồn của chúng ta cũng mệt mỏi, cũng cần được ôm ấp và chữa lành.
Vậy nên nếu như những bức vẽ của cô có thể mang lại một chút niềm vui nhỏ nhỏ, một chút ấm áp, một chút thư giãn thì Đường Tư Kỳ sẵn lòng vẽ thật nhiều, lan toả năng lượng vui tươi tích cực.
Có động lực thúc đẩy, Đường Tư Kỳ triển tiếp luôn loạt tranh bé Kỳ đi thăm cố cung.
Tất nhiên trong mắt trẻ thơ, cố cung là nơi vàng son lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, ngập tràn truyền thuyết bí ẩn và thần thú dũng mãnh…
Đường Tư Kỳ thoải mái cường điệu hoá, tha hồ thêm thắt các chi tiết huyền ảo, hư hư thực thực. Ôi, trẻ con mà, cái gì chúng chẳng phóng đại lên mấy lần.
Vẽ xong, Đường Tư Kỳ khoái lắm, đăng tải liền tay. Không ngờ rằng, mới vừa đăng lên chưa bao lâu Weibo liền nhận được tin nhắn mới
[ Xin chào bạn, chúng tôi liên lạc với bạn từ Nhà xuất bản truyện tranh Tinh Quang. Tôi là Hà Hân, biên tập viên. Nhà xuất bản chúng tôi rất có hứng thú với bộ tranh “Bé Kỳ du ngoạn Bắc Kinh” mà bạn đã đăng tải trên Weibo cá nhân. Xin hỏi bạn vẫn giữ bản quyền tác phẩm chứ. Nếu còn thì bạn có muốn xuất bản dưới dạng truyện tranh không? Hy vọng sớm nhận được phản hồi từ bạn. Thân ái.]
Đường Tư Kỳ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng từng ký tự đều rất quen thuộc nhưng ghép lại thì chẳng hiểu nội dung nói cái gì…
Bộ tranh “Bé Kỳ du ngoạn Bắc Kinh”…xuất bản dưới dạng truyện tranh…
Cô mới vẽ được mấy bức mà, thế quái nào đã được nhà xuất bản để mắt đến?
Không thể, chuyện này là không thể. Chẳng lẽ lừa đảo sao?
Suy nghĩ này khiến Đường Tư Kỳ vã mồ hôi lạnh, bàn tay cầm điện thoại cũng không tự chủ được mà run lên bần bật. Đúng lúc này điện thoại có cuộc gọi tới, Đường Tư Kỳ giật bắn mình, chưa kịp hoàn hồn đã trượt tay ấn nút nhận.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói sáng sảng của chú Đường Duệ Thanh
“Tư Kỳ hả? Con đang ở đâu, đang làm gì đấy? Có đang bận gì không?”
“Dạ…à không…không có gì…”
“Sao lâu rồi không thấy điện về? Ba gọi hỏi xem tình hình con thế nào?”
“Vâng, con khá tốt…”
Mới nói hai câu Đường Duệ Thanh liền phát hiện con gái hôm nay hơi là lạ. Thì tại dạo này cha con gần gũi hơn nên có gì khác là chú cảm nhận được ngay.
Tuy tính tình con bé vẫn hướng nội nhưng từ ngày ra ngoài dạo chơi đã chịu mở lòng chia sẻ ít nhiều. Mỗi lần cha con nói chuyện điện thoại hoặc nhắn tin qua WeChat, chú đều nhận thấy con đã chịu nói nhiều hơn, cởi mở hoạt bát hơn. Điều này khiến vợ chồng chú mừng lắm.
Nhưng hôm nay con bé tự nhiên kiệm lời hẳn, nói năng ậm ừ nhát gừng chứng tỏ tâm trạng nó đang bất ổn.
Nháy mắt, lòng dạ chú Đường nóng ran như lửa đốt. Dù sao thì Tư Kỳ nhà chú cũng một thân một mình ở bên ngoài, lại là phận con gái chân yếu tay mềm. Ngoài miệng chú cứ nói mặc kệ chứ thâm tâm sao kệ nổi, lúc nào chẳng lo đứng lo ngồi đau đáu nghĩ về con.
Cụ thể như lúc này đây, con gái mới chớm khác tí ti là chú đã bắt đầu sợ đủ thứ chuyện. Chẳng lẽ nó xảy ra vấn đề gì rồi? Hay bị người ta bắt nạt? Bị kẻ xấu hãm hại? Công việc trục trặc? Giữa đường gặp nạn?
Càng nghĩ Đường Duệ Thành càng sợ hãi, người chú tái đi, vã mồ hôi lạnh!