Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 305: Tổ tư vấn Tuấn Bảo
Xác định các thông tin đều chính xác, Đường Tư Kỳ mới yên tâm làm việc cùng biên tập viên Hà Hân. Tuy nhiên chị ấy cũng chưa trao đổi nhiều, chỉ nói sau này mỗi khi có tác phẩm mới thì gửi cho chị ấy một bản để xét duyệt trước.
Hà Hân: [ Em tập trung sáng tác nhiều về chủ đề cố cung nhé. Gần đây đang có nhiều chương trình nghệ thuật khai thác chủ đề này, sức nóng thị trường đang cao, mình nên tranh thủ nắm bắt.]
Đường Tư Kỳ: [ Vâng chị.]
Thống nhất nội dung sáng tác cùng thời gian giao bản thảo xong, Đường Tư Kỳ thuận tiện đặt vấn đề xuất bản những bộ tranh lữ hành trước đây mình đã vẽ. Chỉ đáng tiếc Hà Hân thông báo nhà xuất bản Tinh Quang đang tập trung cho mảng truyện tranh, chưa có kế hoạch lấn sân sang thể loại cổ phong. Về đề đạt của Đường Tư Kỳ, chị ấy sẽ báo lên cấp trên, tuy nhiên khả năng được duyệt không khả quan cho lắm.
Mặc dù vậy Đường Tư Kỳ cũng không lấy làm thất vọng. Được mời xuất bản một tập tranh, đối với nghề hoạ sĩ mà nói đã là một sự công nhận lớn rồi.
Cô bèn đem tin vui này chia sẻ với ba mẹ
Con gái cưng: [ Ba, con đã đi xác nhận rồi, chứng thực người liên hệ với con là biên tập viên làm trong nhà xuất bản Tinh Quang và đúng là họ muốn xuất bản bộ tranh Bắc Kinh của con. Nhưng phải chờ con hoàn thành xong cả bộ thì mới có thể xuất bản. ]
Đường đại ca: [ Hahaha, tốt lắm con gái. Ba mẹ mừng cho con. ]
Đường đại ca: [ Mẹ con hôm nay chơi lớn quyết định ra nhà hàng mở tiệc xem như ăn mừng con gái - cười trộm.jpg ]
Con gái cưng: [ uầy hôm nay mặt trời mọc đằng Tây…]
Đường đại ca: [ Bất ngờ chưa haha ba cũng không ngờ đấy, thường ngày mẹ con ki ki cóp cóp với ba con lắm, đừng có hòng nghĩ tới chuyện ra ngoài ăn sang. Thế mà hôm nay chơi lớn, chứng tỏ tâm tình mẹ con đang rất vui. Ây da, coi như nhờ phúc con, ngày tháng sau này của ba cũng dễ thở chút, khà khà ]
Con gái cưng: [ Cười lăn lộn.jpg ]
[ Thế con gái xin được chúc mừng ba nhé.]
Trong lòng Đường Tư Kỳ lúc này đang thực sự rất vui. Tác phẩm của mình có thể xuất bản, chứng tỏ không chỉ cộng động mạng yêu thích mà còn được cả nhà xuất bản công nhận.
Thú thực thì cô cũng không biết sở thích hội hoạ bắt nguồn từ khi nào. Có lẽ là từ khi còn bé, ba mẹ đẻ mỗi mình mình không có chị em chơi chung nên Đường Tư Kỳ thường hay lôi tranh ảnh tạp chí trong nhà ra nghịch. Cô thích nhất là những ngày nghỉ học, nằm bò ra sàn lấy bút vẽ đè lên tranh của người ta rồi hi hi ha ha tưởng tượng có một ngày tranh mình cũng sẽ được in thành tập, đặt ngay ngắn trên kệ nhà sách Tân Hoa đầu phố, mới tinh, thẳng thớm, thơm mùi giấy mới và tên mình, ba chữ “Đường Tư Kỳ” sẽ xuất hiện ở đây, ngay trang đầu tiên.
Tuy nhiên mãi tới khi vào đại học cô mới được sống với đam mê, chân chính học nghề và quyết tâm theo nghề. Nhưng rồi cơm áo gạo tiền đã che mờ ước mơ thuở bé. Ra đời vật lộn Đường Tư Kỳ chỉ mong kiếm đủ sống là mãn nguyện lắm rồi chứ chẳng cầu nổi tiếng.
Cứ thế, thời gian tuồn tuột trôi đi, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi mà xảy ra biết bao chuyện bất ngờ. Đường Tư Kỳ trưởng thành lên không ít, sự nghiệp cũng gặt hái một vài thành tựu đáng kể và bất tri bất giác cô đang từng bước tiến gần tới giấc mơ thời ấu thơ.
Trời ơi, tin được không, Đường Tư Kỳ cô sắp có một bộ tranh của riêng mình rồi. Thực sự lúc này cô rất muốn khoe lên vòng tròn bạn bè chiếu cáo thiên hạ nhưng nghĩ đi nghĩ lại việc này mới bắt đầu, còn chưa đâu vào đâu, trước mắt vẫn nên tập trung vẽ cho xong bộ tranh đi đã.
Nhiệm vụ này cấp thiết vì thế Đường Tư Kỳ một lần nữa sắp xếp lại thời gian biểu.
Trước đây ban ngày đi chơi, buổi tối về nếu còn thời gian mới vẽ. Nhưng bây giờ đổi lại, sáng dậy sớm đánh răng rửa mặt ăn sáng xong là ngồi vào bàn làm việc ngay. Kết thúc ba tiếng buổi sáng, có thể đi ăn trưa, dạo chơi thư giãn, thuận tiện thì Check-in. Chơi hết buổi chiều, ăn tối xong là lập tức quay về khách sạn tiếp tục vẽ tới khuya.
Sắp xếp như vậy, vừa có thời gian làm nhiệm vụ lữ hành nhưng cũng không bị chểnh mảng công việc hội hoạ.
Bởi vì chủ đề cố cung đang là xu hướng nên Đường Tư Kỳ tập trung vẽ rất nhiều tranh về cố cung từ nhiều góc độ và khung cảnh khác nhau. Mỗi một bức hoàn thành, Đường Tư Kỳ đều gửi cho tổ tư vấn Lạc Tuấn Bảo.
“Bức này vẽ không tệ, chỉ có điều con thần thú nhìn hơi dữ, sợ sẽ doạ bọn trẻ con.”
Lạc Tuấn Bảo vô cùng nghiêm túc, săm soi đánh giá từng chi tiết nhỏ một.
Đường Tư Kỳ: “Ok ok, đợi dì sửa xong sẽ gửi cho con xem lại nha.”
Thấy ý kiến của mình được bà dì ghi nhận, Lạc Tuấn Bảo vừa sung sướng nhưng cũng có chút ngượng ngùng: “Không phải là con sợ đâu đấy, con chỉ phòng trường hợp có mấy đứa nhát gan bị doạ thôi.”
Đường Tư Kỳ nghẹn cười: “Ừ, dì biết rồi, Tuấn Bảo nhà ta anh dũng khí phách, dăm ba cái này sao doạ được con.”
Chọc vui nó vậy thôi chứ phải công nhận Tuấn Bảo nhận xét rất chính xác. Lúc thực hiện bức hoạ này, Đường Tư Kỳ chọn lối tả thực, chỉ chăm chăm làm sao truyền tải được hết vẻ đẹp và cái hồn của bối cảnh mà quên cân nhắc đến tính phù hợp với tinh thần tranh thiếu nhi. Dựa theo lời góp ý của Lạc Tuần Bảo, Đường Tư Kỳ đã phối lại màu sắc tổng thể, giảm bớt phần âm u và tiết chế những chi tiết kinh dị.
Chỉnh sửa xong xuôi, Đường Tư Kỳ gửi bản thảo cho Hà Hân và nhận về lời phản hồi rất tích cực
[ Các tác phẩm của em ngày một hoàn thiện, tốt lắm. Chị cảm thấy em rất có thiên phú trong lĩnh vực tranh thiếu nhi. Có suy xét chuyển qua làm chuyên nghiệp mảng này luôn không? Bên chị cũng đang hợp tác trường kỳ với khá nhiều hoạ sĩ chuyên đi dòng tranh thiếu nhi như này.]