Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 311: Giãy nảy như đỉa phải vôi
Nam La Cổ là một trong những con ngõ cổ nhất thủ đô Bắc Kinh. Hiện nay, nó đã được quy hoạch thành tuyến phố đi bộ, xe cộ không được phép lưu thông.
Ngoài những hàng quán ăn uống mang hương vị cổ truyền thì Nam La Cổ còn quy tụ nhiều quán bar đặc sắc, tạo nên khu phố xập xình nhộn nhịp số một số hai đất thủ đô.
Bên cạnh đó, Nam La Cổ còn là nơi giữ được tứ hợp viện hoàn chỉnh nhất chốn kinh thành. Cả phố bar lấy bối cảnh tứ hợp viện làm chủ đạo, trước cửa treo đèn lồng đỏ, phong cách trang trí theo lối truyền thống, mộc mạc nhưng không kém phần tinh xảo, rất phù hợp với bầu không khí ở tứ hợp viện.
Một cô bạn nghe nói trong đây có một nhà hàng rất ngon, nên muốn rủ cả nhóm cùng tới thưởng thức.
Tuy nhiên vừa mới nghe cái tên, Trương Thiên Ý đã giãy nảy như đỉa phải vôi: “Cái gì? Nhà hàng Óc đủ món? Không đi không đi, em không ăn óc!”
Cô bạn đi bên cạnh cười ngất: “Óc heo mà bà cô của tôi ơi, ai bắt bà ăn óc người đâu mà sợ vậy?!”
Đường Tư Kỳ cũng không nhịn được trước phản ứng phóng đại của Trương Thiên Ý: “Trước đây đi Thành Đô chị cũng từng ăn óc heo một lần rồi. Óc heo bỏ vào lẩu ngon lắm.”
“Không ăn không ăn”, Trương Thiên Ý vẫn bịt chặt tai nhắm chặt mắt, miệng lẩm nhẩm niệm Kinh.
Càng vậy hai cô bạn càng cười ngặt nghẽo: “Trời ơi đùa đấy, không có ăn ở đó, ăn ở tiệm Cơm nhà Cúc Nhi nằm bên cạnh. Tại cái quán Óc đủ món nó to nên hỏi đường cho dễ chứ ai kêu vào đó đâu mà sợ. Tí nữa tui gọi cho tô cơm thịt kho tàu ăn cho định tâm nhá, à còn có súp sườn trà cũng đỉnh lắm.”
Nghe vậy Trương Thiên Ý tỉnh táo liền: “Hehe sao không nói sớm, làm sợ gần chết. Em đang đói như con sói đây, một tô không đủ, ít nhất phải ba tô.”
Cô bạn cười rộ lên: “Thật không? Nếu em mà ăn được ba tô thì lời to. Quán này cho thêm cơm thêm thịt miễn phí.”
Trương Thiên Ý há hốc miệng: “Ê đừng nói là đắt nha, đắt quá em không ăn đâu đấy.”
“Không đắt, cơm thịt kho 38 đồng một phần.”
Trương Thiên Ý hưng phấn xoa tay cười hí hí: “Vậy thì em đây không khách khí!”
Đường Tư Kỳ khá là ngạc nhiên. Trước đây mới chỉ thấy miễn phí đồ uống trà, cà phê này nọ hoặc cùng lắm là tặng món ngọt tráng miệng chứ chưa từng thấy nhà nào tặng cơm và đồ mặn.
Hơn nữa một phần cũng chỉ 38 đồng, không quá đắt. Chưa biết ngon dở thế nào nhưng phương thức kinh doanh mới mẻ độc đáo, cũng đáng vào ăn thử một lần cho biết.
Bên ngoài nhìn nhỏ nhỏ khiếm tốn thế mà không gian bên trong thoáng rộng ra phết. Khách khứa tấp nập người ra kẻ vào, rất may vẫn còn bàn trống cho bốn người.
Cả đám nhanh nhẹn kéo ghế ngồi xuống, không cần xem thực đơn gọi ngay bốn phần thịt kho tàu.
Rất nhanh, chủ quán đã bưng cơm lên, còn không quên nhắc nhở nếu ăn thiếu cứ việc lấy thêm cơm thêm thịt thoải mái.
Bốn cô nàng chỉ kịp vâng dạ qua loa là vục đầu lùa lấy lùa để. Suốt quá trình, bàn ăn im Thin thít, không hề có tiếng nói chuyện, cũng chẳng ai dừng lại uống nước.
Trương Thiên Ý tốc độ nhanh nhất, và xong nửa tô thứ hai mức sực tỉnh kêu oai oái: “Ôi chết rồi, em quên không chụp ảnh rồi, lát chị nào lấy thêm tô mới nhớ cho em mượn chụp một phát.”
Đường Tư Kỳ đã ăn xong khẩu phần của mình, đang do dự có nên gọi thêm không vì cũng hơi lưng lửng rồi. Nhưng cuối cùng vẫn không vượt lên được cám dỗ, vui miệng gọi thêm bát nữa.
Phải đến lúc này Đường Tư Kỳ mới có tinh thần nghiên cứu tô cơm. Chứ ban nãy đói quá, ăn như hổ vồ, chẳng kịp chậm lại để thưởng thức hương vị.
Cơm thịt kho ở đây được nấu rất khéo léo. Hạt cơm dẻo tơi, chan đẫm nước thịt cũng không bị nát, thịt kho lâu mềm nhừ, nạc mỡ đan xen béo ngậy.
Tuy nhiên có một điểm trừ nho nhỏ là hơi mặn so với khẩu vị của Đường Tư Kỳ. Mặc dù đã gọi thêm một quả trứng kho, dưa chuột, đồ chua và một chén canh ăn kèm thì cô vẫn cảm thấy hơi mằn mặn.
Song cái việc được ăn thoả thích không giới hạn ấy không chỉ đáp ứng nhu cầu no bụng mà còn tạo cảm giác kích thích hưng phấn cho thực khách.
Bằng chứng là tất cả mọi người trong quán đều tập trung vào duy nhất hoạt động nhai nuốt, gần như hoàn toàn chìm đắm vào tô cơm thịt kho mà quên đi thế giới xung quanh.
Với những ai yêu thích món cơm thịt kho thì nhất định phải thử quán này khi đến Bắc Kinh. Đảm bảo sẽ không hối hận.
Cuối cùng, Trương Thiên Ý cán mốc hai suất rưỡi, Đường Tư Kỳ cùng hai bạn kia cố lắm cũng đành phải dừng ở số hai, không thể nhích thêm tô thứ ba vì no quá rồi. Và kết quả là bốn chị em chống hông lặc lè ra khỏi quán. Tại cái bụng nặng trĩu, không thẳng lưng lên nổi!
Những ngày tiếp theo, nhiệt độ Bắc Kinh giảm mạnh, Đường Tư Kỳ phải mua thêm quần áo dày để chống chọi với gió lạnh.
Có khăn mũ đầy đủ, nai nịt kỹ càng, cô lại bon bon lên đường, ngày đi ngao du tìm cảm hứng, đêm về chong đèn sáng tác phát triển sự nghiệp.
Trong khoảng thời gian bận rộn ấy, Đường Tư Kỳ cũng không quên dành một buổi đi nghe hoà nhạc giao hưởng tại Nhà hát lớn quốc gia.
Thú thực thì Đường Tư Kỳ không có tí hứng thú nào với bộ môn nghệ thuật cao siêu này. Chủ yếu là vì không biết, không tìm hiểu nên không thích.
Trên người có bao nhiêu năng khiếu cô đều đặt hết ở hội hoạ, thế nên trong phương diện âm nhạc phải nói là mù tịt. Đã vậy còn là thể loại hàn lâm cao siêu kén người nghe thì lại càng không thuộc về nhau.
Chẳng hiểu tại sao lần này rương bảo vật lại tặng vé giao hưởng thính phòng, giả dụ cho vé đi xem triển lãm tranh hoặc biểu diễn nghệ thuật dân tộc có phải tốt hơn không.
Haizzz, chán thật, chẳng hiểu ý nhau gì hết!
Bởi lẽ đó cho nên Đường Tư Kỳ cũng chẳng thèm tra xem suất diễn ngày 15 tháng 12 có chủ đề gì, nội dung ra sao, do dàn nhạc nào biểu diễn. Cứ đúng ngày đúng giờ là vác xác tới Nhà hát lớn, vậy thôi!