Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 312: Nhà hát lớn quốc gia
Đường Tư Kỳ tới nơi vừa đúng lúc chạng vạng, ánh sáng mặt trời yếu dần, màn đêm từ từ xâm chiếm, phía cuối đường chân trời vằn lên những gợn mây hồng tía sắp sửa bị hoà vào nền trời xanh thẫm mênh mang. Rất đông du khách tụ tập trước quảng trường nghển cổ nghiêng mình tranh thủ chụp lại khoảnh khắc thiên nhiên tuyệt diệu ấy.
Nhưng chỉ tích tắc sau ống kính đã chuyển dời mục tiêu vì Nhà hát lớn đã lên đèn, lung linh tráng lệ hơn cả sao trên trời.
Nhà hát lớn quốc gia có hình dạng rất đặc biệt, là một mái vòm ellipsoid lớn cấu tạo bởi khung titan và kính nằm giữa một chiếc hồ nhân tạo thế nên khi nhìn nó sẽ liên tưởng ngay tới hình ảnh một quả trứng khổng lồ nổi trên mặt nước hoặc một ốc đảo pha lê lấp lánh.
Ngoài ra phần thiết kế còn dựa theo Thái cực đồ, một đồ hình mô tả cho thuyết Âm Dương trong văn hoá Phương Đông. Đường Tư Kỳ trộm nghĩ nếu có Trương Thiên Ý ở đây thể nào cô cũng được nghe một bài thuyết giảng về học thuyết âm dương, tiềm năng vô cực, tính liên kết giữa con người và vũ trụ cho xem.
Vé vào cổng là 30 nhân dân tệ, bao gồm phí tham quan phòng triển lãm nghệ thuật được đầu tư công phu hoành tráng. Nhưng nếu ai đã có vẽ xem biểu diễn thì không cần phải mua, đồng thời cũng được đi tham quan miễn phí.
Theo chỉ dẫn, Đường Tư Kỳ tìm thấy lối vào dưới mặt nước. Cô quét mã QR rồi tiến vào bên trong nhà hát.
Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, Đường Tư Kỳ đã đứng sững lại, há hốc mồm choáng váng.
Nhìn từ bên ngoài sẽ không thể hình dung kiến trúc bên trong lại kỳ vĩ và đồ sộ tới vậy. Toà nhà cao tám tầng, rộng bằng 17 cái sân bóng cộng lại. Hằng ngày diễn ra các buổi biểu diễn đa dạng thể loại như ca kịch, tướng thanh, kịch nói, giao hưởng thính phòng, triển lãm nghệ thuật. Mỗi thể loại đều có hội trường riêng với thiết kế phù hợp công năng và sức chứa lên tới hơn hai ngàn khán giả cùng lúc.
Xung quanh đại sảnh treo rất nhiều poster và tờ bướm giới thiệu các buổi biểu diễn. Đường Tư Kỳ tiện tay nhấc đại một tờ, tình cờ lại chính là suất diễn cô chuẩn bị xem.
[ Tham kiến Ngũ Hổ thượng tướng! ]
Cái tên sao quen thế nhỉ, Đường Tư Kỳ nhíu mày nghi hoặc. Tự nhiên làm cô liên tưởng tới game Vương Giả Vinh Diệu, đợt trước nó mới cho ra mắt bộ skin Ngũ Hổ thượng tướng đẹp long lanh mỗi tội đắt quá Đường Tư Kỳ không thể sưu tập trọn bộ, cắn răng bấm bụng mãi mới dám bỏ 88 đồng mua skin Mã Siêu. Cơ mà phải công nhận đắt xắt ra miếng, dùng thích cực, xuất chiêu mượt như sunsilk lại còn soái nữa chứ. Mỗi lần cầm Mã Siêu là Đường Tư Kỳ cũng tự cảm thấy mình oai phong hẳn!
Bắt gặp chủ đề quen thuộc, Đường Tư Kỳ cũng tự nhiên hứng thú hơn mấy phần.
Cô mở giấy ra đọc, phần đầu giới thiệu tóm tắt về dàn nhạc, chỉ huy và các thành viên, sau đó là nhà soạn nhạc Đàm Thuẫn và cuối cùng là nội dung bản nhạc.
AAAAAA…
Không còn nghi ngờ gì nữa, thật sự chính là nó, buổi hoà nhạc ngày hôm nay nói về chủ đề Ngũ Hổ thượng tướng trong Vương Giả Vinh Diệu và nhà soạn nhạc lừng danh Đàm Thuẫn đã sáng tác bản nhạc này cho game Vương Giả Vinh Diệu!
Thật là không gì vinh dự và sung sướng hơn. Đường Tư Kỳ run run mở vé của mình ra so. Không sai, chính là ngày này, giờ này. Hơn nữa còn là loại vé đắt nhất 1080 đồng.
Trời má ơi, hệ thống chơi lớn vậy! Mà lần nào cũng úp sọt phút chót làm đau tim quá nhưng mà thích, thích lắm!
Vậy nên mặc dù không hề biết tí gì về thính phòng nhưng Đường Tư Kỳ cũng chờ mong vô cùng.
Khác hẳn với vẻ uể oải lúc đầu, giờ đây Đường Tư Kỳ cười ngoác như địa chủ được mùa, còn cẩn thận cất tờ bướm vào túi định đem về lồng khung làm kỷ niệm, sau đó hớn hở chạy khắp nơi chụp hết một lượt nhà hát từ trong ra ngoài rồi đăng lên vòng tròn bạn bè.
Vẫn như thường lệ, ba ấn like đầu tiên, tiếp theo là tới mẹ và đám bạn học tới tấp ùa vào
“Ôi Đường Tư Kỳ, cậu thật đáng sợ! Mới hôm trước chẳng phải còn ở Khai Phong sao, thế quái nào mà giờ đã chạy tới Bắc Kinh rồi?”
“Thật sự tui rất tò mò về công việc của bà đấy Kỳ. Sao mà lắm tiền với lắm thời gian đi chơi khắp nơi thế.”
“Ôi đệch, đi nghe hoà nhạc thính phòng luôn, chị Kỳ nhà ta lên tầm cao mới rồi.”
“Này, sợ là nửa năm bà đi hết nửa cái Trung Quốc ấy nhỉ?”
“Ồ wow, buổi hoà nhạc Vương Giả Vinh diệu! Vé này khó săn lắm, đợt trước có suất diễn ở Quảng Châu mình cũng định đi xem nhưng vừa mở bán là khu vé rẻ hết sạch, không cách nào tranh được. Cậu làm thế nào mua được vậy?”
Nhưng ngay bên dưới đã có một bạn tinh mắt phát hiện ra vấn đề
“Ôi trời, tôi đã từng đi xem hoà nhạc ở Nhà hát lớn một lần rồi. Số ghế này của bà…hẳn là vị trí đẹp nhất đúng không? Kinh nhỉ, giờ nhiều tiền chơi sang thế. Đường Tư Kỳ, ghen tỵ với bà quá nha!”
Đường Tư Kỳ thực sự không biết phải trả lời thế nào. Ban nãy vì vui quá nên cô vội vàng đăng hình lên chứ kỳ thực không hề có ý khoe khoang. Giờ xoá đi thì không kịp nữa rồi, thế nên Đường Tư Kỳ chỉ đành trả lời chung chung một câu “Cám ơn mọi người đã quan tâm.”
Đường Duệ Thanh âm thầm đọc hết tất cả các bình luận, vừa mừng cho con nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên chút chua xót khi thấy con bị các bạn buông lời chế giễu.
Cân nhắc một hồi, chú bèn soạn vài dòng động viên tinh thần con gái
[ Tư Kỳ, xem hoà nhạc có thể giúp con hun đúc tình cảm và nâng cao năng lực thưởng thức nghệ thuật. Hãy đi xem nhiều hơn nhé, ba mẹ rất ủng hộ và tán thưởng con. ]
Nhận tin nhắn mà Đường Tư Kỳ dở khóc dở cười. Cái gì mà hun đúc tình cảm, nâng cao năng lực, sao nghe giống cán bộ Đảng phát biểu thế? Câu từ trịnh trọng tự nhiên thấy áp lực ngang.
Vẫn như cũ, Đường Tư Kỳ không biết trả lời sao nên gửi về biểu tượng icon khoanh tay gật đầu.
Ngờ đâu cán bộ Đường Duệ Thanh vẫn tiếp tục
[ Con nhớ chụp nhiều ảnh và đăng lên cho ba mẹ xem. Lần sau có dịp lên Bắc Kinh chơi ba sẽ dẫn mẹ con tới Nhà hát lớn quốc gia xem hoà nhạc. Khi nào về hãy phổ biến lại cho ba mẹ về nội quy nhà hát. Chúc con một buổi xem hoà nhạc thành công. ]
Đường Tư Kỳ méo xệch mặt, nội quy gì cơ, con cũng đâu biết đâu ba…