Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 314: Câu chuyện khởi nghiệp truyền cảm hứng
Thú thực Đường Tư Kỳ đã hạ quyết tâm theo nghề tự do thì không gì có thể xoay chuyển. Tuy nhiên lời mời tới Du Cốc làm khách quả thực có sức hấp dẫn quá lớn.
Dù sao đây cũng là công ty có danh tiếng trong ngành, kể cả không thể hợp tác thì đến tham quan cũng là một trải nghiệm đáng giá mà không phải ai cũng có được.
Hơn nữa nghe đâu còn được tặng quà. Đậu Mễ hâm mộ Du Cốc như vậy, cày game Du Cốc bất kể ngày đêm sáng tối, nếu có thể lấy được mấy món hỗ trợ Đường Tư Kỳ sẽ gửi tặng Đậu Mễ, chắc chắn con bạn sẽ vui lắm cho xem.
Nghĩ vậy, Đường Tư Kỳ liền ấn lưu danh thiếp của đối phương và gửi lời chào.
Bên kia hồi đáp rất nhanh
Cát: [ Xin chào cô Đường, rất vui khi cô chủ động liên lạc. Tôi tên Cát Tử. Không biết sáng mai cô có rảnh không? ]
Đường Tư Kỳ: [ Vâng, sáng mai tôi có rảnh. ]
Cát: [ Tốt quá, vậy hẹn cô 10 giờ sáng mai chúng ta gặp nhé. ]
Cứ như vậy, đôi bên thống nhất ngày mai gặp mặt tại sảnh chính công ty vào lúc mười giờ sáng.
Buông điện thoại xuống, Đường Tư Kỳ cười không khép được miệng, tâm tình vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Đêm đã khuya, ngoài trời màn đêm đen đặc mà trong này hai con ngươi Đường Tư Kỳ vẫn mở thao láo, đầu óc cứ mải nghĩ tới cuộc hẹn quan trọng sáng mai, không sao ngủ được.
Vì sợ trễ giờ nên giấc ngủ khá chập chờn, báo thức chưa kêu Đường Tư Kỳ đã bật dậy như cái lò xo, nhanh chóng sửa soạn, chọn một bộ quần áo trông ra dáng một chút rồi bắt taxi tới trước toà nhà công ty phát triển game Du Cốc.
Khi Đường Tư Kỳ tới nơi, giám đốc bộ phận nhân sự Du Cốc đã đứng đợi sẵn.
Cát Từ thân thiện cười nói: “Xin chào cô Đường, tôi còn đang sợ hôm nay cô không tới.”
Đường Tư Kỳ cũng mỉm cười: “Sao có thể thế được, tôi đã nhận lời tất nhiên sẽ tới.”
Một câu bông đùa vui vẻ khiến bầu không khí thoáng chốc nhẹ nhàng hẳn, Đường Tư Kỳ dần dần thả lỏng, đi theo Cát Từ vào toà cao ốc sơn màu xám khá khiêm tốn nhưng không vì thế mà mất đi cái gu và cá tính riêng.
“Công ty phát triển trò chơi Du Cốc của chúng tôi được thai nghén và ra đời tại một phòng ký túc xá nam, thuộc chuyên ngành Máy tính và khoa học thông tin, tại Đại học XX. Người sáng lập là ba cậu bạn cùng phòng. Tiền thân của Du Cốc là một diễn đàn bàn luận về các mã nguồn game, thu hút rất đông các lập trình viên cả chuyên nghiệp lẫn nghiệp dư vào chia sẻ và học hỏi. Từ từ, những thành viên có nhiều đóng góp tích cực đã gia nhập Du Cốc, cùng xây dựng và phát triển công ty lớn mạnh như ngày hôm nay. Có thể nói, đây chính là câu chuyện khởi nghiệp điển hình của các thanh niên trẻ đầy tài năng nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm dám ước mơ và đó cũng là lịch sử hình thành nên công ty Du Cốc.”
Đường Tư Kỳ chỉ biết im lặng lắng nghe, âm thầm thán phục. Thật là một câu chuyện khởi nghiệp truyền cảm hứng.
“Vì thế cho nên văn hoá công ty rất nhẹ nhàng dễ thở, khác xa với môi trường làm việc dồn dập nặng nề cố hữu của ngành sản xuất game. Chúng tôi cũng là một trong số ít các công ty cùng ngành cho phép nhân viên được nghỉ cuối tuần và làm việc giờ hành chính từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều tan ca. Điều chúng tôi chú ý là cả hiệu suất công việc lẫn chất lượng cuộc sống nhân viên. Chúng tôi hy vọng mỗi nhân viên của Du Cốc đều đạt được sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống. Thế nên làm việc ở Du Cốc rất thoải mái và hạnh phúc.”
Cát Tử một bên giới thiệu một bên dẫn Đường Tư Kỳ đi tham quan mọi ngóc ngách trong công ty.
Càng đi xem Đường Tư Kỳ càng cảm thấy bất ngờ và thích thú. Đúng như những gì Cát Tử nói, Du Cốc không giống các công ty khác. Phòng làm việc ở đây rộng thênh thang, mỗi bàn dựng một chỗ, muốn xoay góc nào tuỳ ý. Ngay cả thiết kế bàn làm việc cũng đặc biệt khác lạ, thiết kế hình cung che kín mặt, nhân viên như thể đang ngồi trong một nửa vỏ trứng khổng lồ. Phía xa xa là khu làm việc tập thể, nhóm năm, nhóm bảy tụ lại quanh những chiếc bàn vuông, tròn đặt rải rác.
Đường Tư Kỳ không nén được tò mò: “Phòng làm việc chỗ các anh sắp xếp phân tán vậy à?”
Đây không phải lần đầu tiên Đường Tư Kỳ đi vào môi trường công sở nhưng cô chưa thấy công ty nào lộn xộn bất nguyên tắc như vậy.
Đối với vấn đề này, Cát Tử không hề cảm thấy xấu hổ ngược lại còn ưỡn ngực tự hào: “Như cô thấy đấy, mỗi nhân viên Du Cốc đều có sở thích cá tính riêng. Ví dụ người thích làm việc nhóm, người lại thích đơn phương độc mã, người thích ngắm cảnh bên cửa sổ nhưng người lại thích dựa lưng vào vách tường yên tĩnh kín đáo…thậm chí có người thích ngồi bàn làm việc nhưng cũng không ít người thích khoanh chân làm ổ trên ghế lười hoặc nằm dài trên ghế sô pha…tất cả đều được công ty tạo mọi điều kiện đáp ứng. Đây là cô mới chỉ thấy một bộ phận thôi, còn nhiều nhân viên chọn làm việc tại nhà. Đối với Du Cốc chúng tôi thì tất cả những cái này đều không thành vấn đề. Trên thực tế chúng tôi còn khuyến khích nhân viên làm việc tại nhà, miễn sao định kỳ hàng tuần lên công ty họp và báo cáo tiến trình công việc là được.”
Tham quan xong khu làm việc, Cát Tử dẫn Đường Tư Kỳ sang khu giải trí. Nơi này giống công ty bình thường là cũng có bàn trà nước nhưng khác ở chỗ có cả một khu vận động ngoài trời bao gồm các môn thể thao bóng bàn, bóng ném, thậm chí cả bóng rổ.
Điều này thật sự quá khó tin, nếu không phải đang nhìn tận mắt thì chắc chắn Đường Tư Kỳ sẽ cho rằng Cát Tử ba hoa bốc phét tâng bốc Du Cốc.
“Như tôi đã nói ban nãy chúng tôi làm việc giờ hành chính, 5 giờ chiều là đã tan sở rồi nhưng giữa trưa còn được nghỉ một tiếng rưỡi nữa cơ. Mà kỳ thực chúng tôi không có quy định cứng nhắc về thời gian làm việc đâu. Nếu ai trong giờ làm cảm thấy căng thẳng áp lực, không có tâm trạng làm việc thì có thể ra đây vận động một chút giải toả tinh thần”, Cát Tử cười nói.