Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 320: Chuyến hành trình mộng ảo
Có trời mới biết tâm tình Đường Tư Kỳ ngay lúc này không sao bình tĩnh nổi, trái tim cứ nảy lên, rộn rã.
Quan Âm Bồ Tát khoác áo lụa trắng trong suốt, tà áo mỏng như cánh ve, mềm mịn như tơ, lớp lớp chồng nhau tung bay dưới chân Ngài, tạo ảo giác dập dờn lúc mờ lúc tỏ.
Ngài ngồi đó, chân trái khoanh lại, chân phải chống lên, tay phải đặt nhẹ trên đầu gối, tay trái buông thõng, tư thế khoan thai, nhất tâm quán thuỷ tướng nhập thuỷ định.
Dưới chân Ngài lấp loáng bóng nước, trên bầu trời trăng sáng chiếu rọi, mũ mão vòng vàng phát sáng lấp lánh, toả vầng hào quang lộng lẫy diệu kỳ.
Nghe thuyết minh viên giới thiệu mới biết tất cả những sợi anh lạc tinh xảo hoa mĩ ấy đều được tạo thành từ phấn vàng phấn bạc tô chồng lớp này lên lớp khác, tạo hiệu ứng ba chiều lung linh, huyền bí.
Đường Tư Kỳ không dám tin vào mắt mình, sao họ có thể làm được như vậy chứ? Siêu thật!
Từ Đại Hùng bảo điện đi ra, hai chị em lâng lâng như người vừa tỉnh mộng. Phảng phất như thể vừa bước vào một thế giới kỳ ảo, thấy những hình ảnh kỳ diệu, chân đã bước ra ngoài rồi mà hồn vẫn còn lưu tại đại điện.
Nếu không được nhìn tận mắt nghe tận tai thì chắc hẳn Đường Tư Kỳ không tin trên thế giới này lại tồn tại một bức bích hoạ tuyệt trần tới vậy.
100 đồng vé vào cửa quả thực đáng giá. Ngồi xe cả tiếng, chuyển mấy chặng đường cũng thực sự xứng đáng.
Nếu được đặt tên, cô sẽ gọi ngày hôm nay là chuyến hành trình mộng ảo.
Ở một nơi khác trong chùa Pháp Hải cũng trưng bày các bức bích hoạ do các hoạ sư hiện đại phục hồi. Tuy rằng họ bắt chước y hình y dạng nhưng lại thiếu mất cái hồn, không khiến người xem có cảm giác chấn động ngây người như bức Thuỷ Nguyệt Quan Âm trong Đại Hùng Bảo Điện.
Có lẽ, lưu truyền mấy trăm năm, hấp thụ linh khí của đất trời, trải qua dâu bể đổi dời, chúng không chỉ đơn thuần là những bức tranh mà còn mang theo câu chuyện, hằn sâu dấu vết tháng năm. Chính điều đó đã tạo nên giá trị và mị lực không gì sánh được.
Đường Tư Kỳ lấy điện thoại làm công việc quen thuộc
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công Chùa Pháp Hải.
Xếp hạng: SR
Khen thưởng: 1500 đồng vàng + 1 viên kim cương
Phần thưởng đặc biệt: 1 rương bảo vật màu bạc. ]
Yeah hú! Lại có rương bảo vật bạc. Thật không ngờ chạy một chuyến thật xa tới đây lại có thu hoạch lớn đến vậy.
Đường Tư Kỳ háo hức mở ra kiểm tra liền
[ Rương bảo vật bạc: Gói xông hơi cao cấp và tiệc đứng buffet dành cho 2 người. ]
Tắm xông hơi? Đường Tư Kỳ mới chỉ nghe nói chứ chưa đi bao giờ nên cũng không rõ cụ thể ra sao.
Cô bèn kéo xuống dưới, đọc kỹ phần nội dung đính kèm: Gói xông hơi cao cấp kéo dài 12 tiếng bao gồm tất cả các dịch vụ như phòng xông hơi khô và ướt, hồ tắm nóng lạnh, bể sục Jacuzzi; và đặc biệt tiệc buffet xa hoa không gián đoạn với hàng trăm món ăn ngon, trái cây tươi cũng như đồ uống tự phục vụ; ngoài ra chúng tôi cung cấp dịch vụ chà lưng nếu quý vị có nhu cầu; 2 tiếng massage + chăm sóc da toàn thân bởi đội ngũ kỹ thuật viên chuyên nghiệp; sử dụng khu phức hợp nghỉ dưỡng vui chơi giải trí không giới hạn.
Trong lúc Đường Tư Kỳ đang tập trung nghiên cứu thì Trương Thiên Ý đi đến bên, xoa xoa cái bụng mỡ mũm mĩm chưa kịp tiêu hoá hết bữa sáng đã bắt đầu suy nghĩ tới bữa trưa: “Lát mình ăn gì chị nhỉ?”
Đường Tư Kỳ chỉ vào màn hình di động: “Tới đây đi, buffet 12 tiếng.”
Trương Thiên Ý lập tức sà lại gần rồi mắt chữ o miệng chữ a: “Wow, xịn vậy! Nhưng nhìn xa hoa quá, chắc em trả không nổi đâu. Hay chị em mình đi ăn cái gì bình dân thôi chị, tại em còn phải tiết kiệm tiền đi Thiên Tân chơi nữa. Hôm nay vào xem bích hoạ em đã bị lố dự trù rồi, giờ em chỉ đủ tiền uống nước đậu xanh và ăn bánh rán thôi.”
Thấy cô em ỉu xìu, Đường Tư Kỳ bật cười: “Không cần em ra tiền, ở đây chị có voucher dành cho 2 người, hôm nay để chị Kỳ bao sân.”
Trương Thiên Ý há hốc miệng: “Voucher miễn phí? Chị kiếm đâu ra hàng khủng này thế?”
“Nè em xem đi, dù sao cũng không tốn tiền, mình cứ thử thôi, có mất gì đâu”, Đường Tư Kỳ chuyển điện thoại qua.
Trương Thiên Ý bắt lấy, cắm cúi xác minh rồi cười toe thiếu điều muốn nhảy cẫng lên: “Trời trời, tốt vậy sao? Mà có cần em chia với chị một phần không? Chứ em nghĩ là đắt đấy, chị đừng quên, đây là Bắc Kinh, cái gì cũng giá trên trời. Nói không chừng phải hơn ngàn một người á.”
Đường Tư Kỳ lắc đầu: “Không cần đâu, trong khoảng thời gian nay toàn là em dắt chị đi ăn ngon đi chơi vui, nếu không có em chưa chắc chị đã biết được nhiều như vậy. Thế nên dù có đãi em một bữa thì cũng có sao, coi như chị cảm ơn em.”
Trương Thiên Ý ái ngại cứ lấn cấn mãi, hồi sau mới buông bỏ được chuyện tiền nong, khoát tay phóng khoáng tuyên bố: “Thôi được rồi, từ giờ trở đi nếu thấy chỗ nào hay ho em sẽ giới thiệu chị.”
“Ok chốt kèo.” Đường Tư Kỳ bật cười.
“Tự nhiên em lại thấy chưa đói lắm, hay để em dẫn chị đi chơi tiếp.”
Vốn dĩ xem xong bích hoạ Trương Thiên Ý vẫn chưa cảm thấy đã, giờ nhân tiện cộng thêm chuyện này nên cô quyết định dẫn bà chị đi tiếp, vừa là để thoả mãn chính mình và cũng như cảm ơn chị.
Các cụ đã dạy rồi “có qua có lại mới toại lòng nhau” mà, phải không?!
Bên này, Đường Tư Kỳ khá là bất ngờ trước kế hoạch bất thình lình của cô em: “Đi đâu cơ?”
Trương Thiên Ý lôi bản đồ ra, chau mày nghiên cứu, bộ dáng rõ ràng là chưa xác định điểm đến. Tuy vậy Đường Tư Kỳ cũng không vội, cô chưa đói, đi thêm vài chỗ nữa cũng còn được.
“A, tìm được rồi, ở ngay gần đây thôi, mình có thể ngồi xe buýt tới đó.”
Đường Tư Kỳ ngó vào bản đồ, hỏi: “Đâu? Là chỗ nào?”
“Bảo tàng thái giám, chị tìm khu Lăng mộ Điền Nghị ở số 80 đường Hạ Mã Khẩu á.”
Đường Tư Kỳ: “…..”
Bảo tàng thái giám?