Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 332: Kỳ hay không kỳ?
Đường xuống hầm mộ rất nhỏ, gập ghềnh khó đi hơn Cảnh Lăng rất nhiều nhưng cái cảm giác kích thích hồi hộp của trộm mộ thì rõ ràng và đậm nét hơn hẳn. Đường Tư Kỳ gần như không dám thở mạnh, chân dò dẫm, tay mò mẫm, tưởng tượng ra hàng trăm cơ quan bí mật, bẫy rập tinh vi ẩn nấp khắp mọi nơi đang đợi mình sơ sẩy để lấy mạng mình.
Hơn nữa nơi này rất tối, xoè bàn tay không nhìn rõ năm đầu ngón tay, dọc lối đi không thiết kế đèn chỉ đường hay lối thoát hiểm thế nên du khách chỉ có cách mở đèn pin trên điện thoại, dựa vào chút ánh sáng leo lét đó mà lần sờ từng bước một.
Còn Trương Thiên Ý cứ hễ vào chỗ tối là lá gan tự động teo lại, rúc sau lưng Đường Tư Kỳ run như cầy sấy: “Má ơi, sao tối quá vậy…”
Sau đấy lại liên mồm lẩm nhẩm khấn vái: “Xin các vị tha lỗi, chúng con chỉ đi ngang qua, không cố ý quấy rầy, xin các vị đừng quở trách…”
Đường Tư Kỳ đi đầu, vốn cũng hơi sợ sợ nhưng nghe Trương Thiên Ý cứ khấn như cái máy ở đằng sau đâm ra buồn cười quá
“Được rồi, chỗ này không có gì cả, chỉ là một cái hầm mộ rỗng không có quan tài, chúng ta quay lên thôi.”
Trở lại mặt đất nhìn thấy ánh sáng mắt trời, Trương Thiên Ý như sống lại, mặt mày tươi tỉnh hẳn.
Đường Tư Kỳ tò mò ghé mắt hỏi: “Này, lá gan thì bé tí mà sao khoái tìm mấy chỗ kỳ quái thế hở?”
“Kỳ quái mới độc đáo chứ”, Trương Thiên Ý lẩy bẩy kéo bà chị chạy vọt thật nhanh: “Thôi đi lẹ đi chị, em đói lắm rồi, em muốn ăn tiệc đứng, muốn xông hơi hưởng thụ để tĩnh tại tâm hồn.”
Đường Tư Kỳ lắc đầu phì cười, lúc ra cổng chính đứng đợi taxi cô tranh thủ mở điện thoại ra Check-in
[ Chúc mừng người chơi Check-in thành công “Quần thể lăng mộ thái giám Điền Nghị
Xếp hạng: S
Khen thưởng: 1000 đồng vàng + 1 kim cương.]
Kết quả này khiến Đường Tư Kỳ khá là bất ngờ. Thú thật thì cô đánh giá cảnh quan khu này chưa xứng hạng S, nhưng có lẽ được cộng thêm điểm vắng vẻ, heo hút.
Nhìn chung thành quả hôm nay khá ổn, đi hai chỗ thì một cái SR, một cái S. Xem ra bôn ba chuyến này không uổng phí!
Trở về nội thành, hai chị em đi thẳng tới chỗ xông hơi sauna.
Được cái địa chỉ dễ kiếm, nằm ngay mặt đường lớn, cửa hàng khang trang to đẹp, lễ tân ăn vận lịch sự nói năng nhỏ nhẹ dễ nghe.
Trương Thiên Ý tinh mắt phát hiện tấm poster dựng ngay sảnh lớn. Vừa liếc nhìn một phát, cô nàng đã sợ hết hồn, vội bấu lấy tay Đường Tư Kỳ thì thầm
“Chị! Nhìn kìa, 1500 đồng một người lận! Trời trời trời, em đã bảo là mấy chỗ này không rẻ đâu. Sao chị mời em cái gì mà đắt quá vậy, thực sự ok chứ?”
Đường Tư Kỳ cười gượng, không thể nói toẹt ra đây là phần thưởng được tặng sau khi đi xem bích hoạ ở chùa Pháp Hải, thế nên chỉ có thể đại khái chống chế: “Không sao đâu, trên đây ghi rõ ràng miễn phí trọn gói, em yên tâm. Với lại em nhìn đi, vé 2 người nhưng chỉ có 1 mã QR tức là đi hai mình cũng vậy mà 1 mình cũng thế, nếu mỗi mình chị vào cũng không được hoàn nửa tiền, chẳng phải rất lãng phí sao? Ở Bắc Kinh chị đâu quen ai ngoài em thế nên em đi cùng chị là đúng nhất rồi. Thôi mình tranh thủ thời gian vào đi em.”
Lời lẽ thuyết phục chí lí chí tình, thành công đập tan mọi băn khoăn của Trương Thiên Ý. Cô em lại toe toét, ngoan ngoãn theo sau.
Nhân viên phục vụ dẫn hai chị em tới phòng thay quần áo.
Đầu tiên tất nhiên là muốn trải nghiệm dịch vụ xông hơi trước nhưng Trương Thiên Ý kêu đói nhặng xị thành ra phải rẽ qua khu buffer kiếm gì đó lót dạ.
Ban đầu cứ nghĩ là ăn nhẹ nhàng thôi, nào ngờ tới rồi mới hiểu vì sao cái giá của nó lại đắt đỏ tới vậy.
Khu buffet trang hoàng lộng lẫy sánh ngang khách sạn năm sao với vô vàn món ăn cao cấp như bò bít tết, sườn cừu, cua hoàng đế, cá tuyết Bắc Cực, tôm hùm Na Uy, bào ngư, hải sâm, hàu sống nướng than, tôm hùm đất xào cay…Ôi gi gỉ gì gi cái gì cũng có, nhiều không kể hết.
Ngoài các món tây thì điểm tâm truyền thống Trung Quốc cũng bao la bát ngát.
Các khay đựng đồ thì cứ như bát Thạch Sanh, vừa chớm vơi là lập tức được bổ sung thêm, luôn đầy ắp và trình bày rất ngon miệng.
Đường Tư Kỳ và nhất là Trương Thiên Ý hồ hởi như cá gặp nước, tha hồ oanh tạc sơn hào hải vị, chỉ đáng tiếc chưa ăn hết một vòng thì cái bụng đã chật cứng chỗ rồi.
Ăn uống phủ phê, giờ là lúc quay lại chủ để chính. Hai chị em đi vào một căn phòng xông hơi.
Diện tích phòng không lớn, là kiểu phòng đơn, dành cho một người hoặc nhóm hai người, không gian riêng tư thoải mái.
Nhưng khổ nỗi hình thức này quá xa lạ với hai chị em thế nên cả hai cứ lúng ta lúng túng đến là buồn cười. Chả biết người khác cảm thấy hưởng thụ ra sao chứ Đường Tư Kỳ chỉ có một cảm giác thôi, nóng vãi!
Chưa được mười phút mà trán cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cắn răng chịu thêm nửa giờ nữa thì hỡi ơi cả tấm lưng ướt đầm đìa như bị người ta tạt nước.
Cũng may nhân viên ở đây chu đáo, thường xuyên nhắc nhở khách hàng uống nhiều nước và không nên ở trong phòng xông hơi quá một giờ đồng hồ.
Ngoài ra, ngâm mình trong hồ nước nóng là một trải nghiệm tuyệt diệu, cảm giác toàn bộ cơ thể từ đầu đến các khớp ngón chân ngón tay đều được thả lỏng hết cỡ. Làn hơi nóng mỏng manh ôm ấp xung quanh khiến tinh thần nhẹ nhõm, thư giãn triệt để.
Và còn một dịch vụ đính kèm nữa tương đối lạ lẫm với Đường Tư Kỳ, đó là kỳ lưng.
Thân là người con phương Nam, Đường Tư Kỳ không biết tới văn hoá này. Mãi cho đến khi lên đại học, thấy các bạn đi tắm kỳ lưng, cô cũng học theo lên mạng đặt một cái cọ chuyên dụng. Tuy nhiên chỉ thử một lần là tởn tới già, đau đến kêu cha gọi mẹ!
Thế nên bóng ma tâm lý khiến cô sợ hãi, chỉ cần chúng bạn nhắc tới hai chữ “kỳ lưng” là cô chạy xa tám mét.
Không ngờ hôm nay lại có duyên tái ngộ, mà nơi đây sang trọng lịch sự, dịch vụ nãy giờ đều tốt cả, biết đâu cái khăn cọ lưng của họ êm hơn thì sao?
Cuối cùng là kỳ hay không kỳ đây?
Trời ơi, khó nghĩ quá đi!