Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 326: Cười đã đời
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công 5 quầy kem siêu HOT tại Bắc Kinh gồm: Cố Cung, Viện bảo tàng quốc gia, Vườn bách thú Bắc Kinh, Viên Minh Viên và Công viên Ngọc Đàm.
Khen thưởng:
Hệ thống chi trả toàn bộ vé vào cổng các khu tham quan và chi phí mua kem. Mời người chơi tới Bảo khố kiểm tra và nhận quà.
Tặng 1 vé xem biểu diễn tại rạp Tam Khánh Viên (1) - Đức Vân Xã (2)
Tặng thưởng 10.000 đồng vàng.]
Chịu buốt răng ăn có 5 cây kem thôi mà, hệ thống khách khí quá. Nhưng mà thích đấy, hahaha!
Nhìn vào đây mới phát hiện cô đã bỏ sót Đức Vân Xã. Tới Bắc Kinh hai tháng trời, tham quan không biết bao nhiêu di tích thắng cảnh, đông đúc có, vắng vẻ có mà lại quên mất một địa điểm giải trí nức tiếng đất kinh thành, quả là tắc trách quá!
Có một đợt cô mê mẩn Vu Khiêm (3), đi săn lùng tìm mua hầu hết các tác phẩm của ông. Nếu lần này được xem dù chỉ là một trích đoạn nhỏ thôi thì Đường Tư Kỳ cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Tính lên mạng tìm hiểu một chút về lịch diễn, Đường Tư Kỳ mới tá hoả phát hiện chỉ còn nửa tháng nữa là tới Tết nguyên đán, học sinh đã được nghỉ học, Đức Vân Xã đã cháy vé từ lâu, giờ muốn mua chắc chỉ có thể liên hệ đám phe vé và đảm bảo giá đắt cắt cổ.
Bởi thế mới thấy hệ thống dễ thương biết chừng nào, Đường Tư Kỳ vui sướng chụp lại màn hình khoe lên vòng tròn bạn bè.
Đường Duệ Thanh nhìn thấy đầu tiên, nhưng lần này chú không nhấn Like như mọi khi mà trực tiếp bấm gọi cho con gái
“Tư Kỳ hả, sắp đến tết rồi đó con, công việc ở Bắc Kinh đã xong chưa?”
Nghĩ tới nhiệm vụ Check-in vẫn chưa có kết quả, Đường Tư Kỳ đành phải nói: “Còn một chút nữa là xong ba ạ. Nhưng chắc con rẽ qua Thượng Hải trước rồi mới cùng mẹ con chị Thiên Ngưng về Ôn Châu ăn tết.”
Cuộc điện thoại này gọi đi vốn dĩ Đường Duệ Thanh cũng không mong đợi nhiều, chỉ là muốn hỏi xem kế hoạch của con gái thế nào thôi.
Chú biết đặc thù công việc của con bé là phải đi xa nhà, di chuyển nhiều nơi, hơn nữa lại đang trong giai đoạn chuẩn bị ký kết xuất bản sách, nếu thực sự nó bận quá không về ăn tết được cũng không sao, cô chú hoàn toàn thông cảm. Nhưng thực lòng mà nói, ba mẹ nào chẳng mong nhớ con, gia đình nào không muốn một cái tết sum vầy đông đủ. Vả lại mấy tháng không trông thấy con rồi, cô chú thực sự nhớ nó lắm.
Ấy vậy mà con gái chủ động nói sẽ về làm chú Đường vui cuống cả lên, các nếp nhăn trên mặt xô đẩy chảy tràn vẻ hạnh phúc khó giấu: “Được được được, vậy con cứ tập trung lo cho công việc đi, ở nhà đã có ba mẹ sắp xếp.”
Cúp điện thoại xuống, Đường Tư Kỳ ngồi thừ ra lâm vào trầm tư. Rõ ràng cô đã Check-in rất nhiều chỗ, thu về rất nhiều vàng nhưng sao hệ thống còn chưa tuyên bố hoàn thành trạm Bắc Kinh nhỉ.
Không biết có phải chức năng tính toán của hệ thống xảy ra nhầm lẫn gì không, chứ theo cô nhẩm tính thì tổng số vàng kiếm được từ ngày đầu tiên bước chân vào Bắc Kinh đến nay đảm bảo đã vượt quá con số năm mươi ngàn.
Thôi thì đằng nào cũng có sẵn vé xem tướng thanh, đi xem trước đã rồi về tính sổ sau.
Theo địa chỉ trên mạng, không khó để Đường Tư Kỳ tìm đến phố Tiền Môn và rạp Tam Khánh Viên nằm nổi bật ngay ngoài mặt tiền.
Chỉnh bản thân ba chữ “Tam Khánh Viên” đã là một bảng hiệu vàng, một báu vật lịch sử. Nơi đây cùng Quảng Đức Lâu, Quảng Cùng Lâu và Khánh Nhạc Viên hợp thành Kinh thành tứ đại danh viên. Đến nay đã có lịch sử ngót nghét 220 năm.
Hiện tứ đại danh viện do Đức Vân Xã quản lý, nghe nói suất diễn nào cũng chật kín khách.
Lúc đi vào bên trong, nghe mọi người kháo nhau trong tất cả các rạp thì vé của Tam Khánh Viên là khó mua nhất, đại khái là bởi quy tụ toàn nghệ sĩ gạo cội.
Sau khi quét mã QR vào bàn, Đường Tư Kỳ hơi choáng khi biết vị trí ngồi của mình ở trên lầu hai. Thật là có chút thụ sủng nhược kinh đấy, gần đây hệ thống tử tế với cô quá, toàn tặng những thứ tốt nhất.
Vì cao hứng nên Đường Tư Kỳ vung tay gọi tiểu nhị mang lên một bình trà và một đĩa hạt dưa, học theo dáng vẻ người xưa, vừa nhâm nhi vừa đợi mở màn.
Đúng giờ, người chủ trì lên sân khấu chào hỏi ngắn gọn đôi câu rồi lui xuống, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Có thể nói Đường Tư Kỳ không mấy am hiểu về loại hình nghệ thuật này. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng đi xem trực tiếp cũng không chủ động tìm hiểu nghiên cứu. Chủ yếu là mỗi dịp cuối năm, TV phát chương trình Xuân Vãn trong đó có cả tiết mục tướng thanh, Đường Tư Kỳ vừa phụ mẹ bày mâm cúng giao thừa vừa tiện thể ngó nghiêng tí hoặc lâu lâu lướt mạng gặp trúng mấy đoạn clip ngắn thì dừng lại xem chút cho vui, vậy thôi.
Thế nên khúc đầu Đường Tư Kỳ chưa cảm thấy lôi cuốn lắm. Với lại chủ yếu tại hai bà khách dưới lầu ồn áo quá, người gì đâu không lịch sự tí nào, cứ chốc chốc lại cười ré lên làm cô bị phân tâm, không sao tập trung xem được.
Nhưng rồi dần dần, bản thân cô dường như bị trúng tà. Bắt đầu cười theo không kiểm soát. Càng lúc biên độ rung của vai càng gia tăng, cơ bụng cuộn lên, hoạt động hết công suất.
Đường Tư Kỳ cười ngặt nghẽo, đổ nghiêng đổ ngả, so với các vị khách thâm niên ở đây hiển nhiên cô là tấm chiếu mới. Có nhiều đoạn thâm thuý sâu xa mọi người cười xong rồi cô mới kịp hiểu và cười theo. Tuy nhiên điều ấy chẳng mảy may ảnh hưởng tới quá trình thưởng thức của cô. Cô say mê đắm chìm, nhập tâm vào từng lời dẫn, từng câu đùa và những tràng cười tưởng chừng kéo dài vô tận.
Cuối cùng, chẳng phân định nổi cô hay hai người ngồi dưới ai cười to hơn, nhưng rõ ràng chưa bao giờ Đường Tư Kỳ có cảm giác sảng khoái và đã tới vậy.
Ba tiếng đồng hồ sau, Đường Tư Kỳ vừa bước ra khỏi rạp vừa xoa xoa hai bên má.
Trời ơi, muốn liệt cái cơ hàm luôn rồi…
===
Chú thích:
(1)Tam Khánh Viên - Sanqingyuan - 三青园
(2)Đức Vân Xã - 德云社 : Là xã đoàn tướng thanh ( tấu hài ) nổi tiếng của Trung Quốc.
Thành lập năm: 1996
Tên đầy đủ: Công ty truyền thông Văn hoá Đức Vân Xã Bắc Kinh
Người sáng lập: Quách Đức Cương
(3)Vu Khiêm - 于謙 (1398-1457), là một vị đại quan nhà Minh.