Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 327: Rương bảo vật SSS
Đường Tư Kỳ cảm nhận rõ rệt vùng cơ mặt đang run lên nhè nhẹ. Sau khi cười đã đời thì dư vị còn sót lại là mệt và mỏi. Mệt cơ, mỏi miệng!
Dưới con mắt khán giá, sân khấu tướng thanh đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chẳng phải chỉ là hai người diễn viên đối qua đáp lại, dùng lời nói hòng chọc cười khán giả thôi sao. Nhưng chọc làm sao cho khán giá cười thì lại là điều không hề dễ dàng.
Có nhiều danh hài vừa thả nhẹ một chữ khán giả bên dưới đã cười lăn cười bò. Song bên cạnh đó, nhiều người làm đủ trò, không chỉ sử dụng ngôn ngữ thậm chí mang cả cơ thể ra làm hề mà cũng không gây cười, ngược lại còn tạo cảm giác phản cảm, lố lăng.
Vậy mới biết, một phút huy hoàng trên sân khấu là mười năm công phu khổ luyện. Những thứ càng đơn giản lại càng đòi hỏi chuẩn mực tinh tế và kỹ thật cao siêu.
Trải nghiệm hôm nay thực sự rất thú vị, Đường Tư Kỳ theo thói quen, rút điện thoại ra Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công hạng mục “Xem 1 buổi biểu diễn tướng thanh tại Tam Khánh Viên - Đức Vân Xã”.
Xếp hạng: S
Khen thưởng: 1000 đồng vàng + 1 viên kim cương.]
[ Chúc mừng người chơi đã khám phá xong trạm thứ sáu: Trạm Bắc Kinh.
Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ chủ đề “Lục đại cố đô”.
Toàn bộ tấm bản đồ da dê đã được thắp sáng.
Khen thưởng: 1 rương bảo vật cấp SSS.]
Vất vả ngược xuôi bao lâu cuối cùng ngày này cũng tới, khát khao mong mỏi bao lâu cuối cùng đã lấy được rương bảo vật cấp SSS trong truyền thuyết rồi. Đường Tư Kỳ mừng muốn khóc, bất chấp đang đứng giữa đường, ấn mở xem luôn
[ Phần thưởng đã được để vào Vali hành lý của bạn. Mời người chơi về phòng kiểm tra và nhận quà.]
Đường Tư Kỳ rối rít tít mù: “AAA, sao không đưa cho người ta luôn đi, cất vào phòng làm gì???”
Bình thường cô là chúa keo kiệt, có xa tới mấy cũng chỉ đi phương tiện công cộng nhưng giờ vui đến mất lý trí luôn rồi, trực tiếp lao ra vỉa hè vẫy ngay một chiếc taxi lại.
Ê mà khoan…quà đặt trong Vali hành lý, mà cái Vali của cô là loại xách tay thế thì hẳn cũng không lớn lắm. Rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Đường Tư Kỳ bắt đầu có chút hoài nghi.
Dọc theo đường về, cô liên tục lần giở bốn manh mối “màu lam, hơi tròn, có chân, tương quan tới lữ hành”, đáng tiếc cô suy nghĩ nát óc cũng không thể đoán được là cái gì…
À đúng rồi, còn một manh mối đầu tiên là “không có trên địa cầu”.
Và giờ thì thêm một gợi ý nữa, nó có thể nằm gọn trong chiếc Vali kích thước 20 inch.
Bình thường đi đi lại lại suốt không thấy gì, hôm nay mới để ý phố phường Bắc Kinh nhiều đèn xanh đèn đỏ tới phát bực. Đường Tư Kỳ hồi hộp, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Xe vừa dừng bánh cô đã bung cửa lao xuống, lảo đảo vấp bậc thềm suýt ngã dập mặt nhưng Đường Tư Kỳ không để ý, cô chạy như bay lên tầng, ào vào phòng, kéo Vali ra, bàn tay mở khoá không tự chủ được mà run lên bần bật.
Quả nhiên, có một hộp quà nằm ngay ngắn bên trong.
Vì để cẩn thận, Đường Tư Kỳ ôm hộp quà lên giường, kéo kín màn lại, mở đèn đầu giường, sau đó mới tỉ mỉ gỡ từng miếng băng kéo, bóc từng lớp giấy gói.
Đến khi chân chính nhìn được nó là gì, cô đần thuỗn mặt, tâm trạng phức tạp bội phần, một lời khó nói hết.
Cái quái gì vậy…là ba lô sao?
Hơn nữa hình dáng còn là ba lô mèo máy Doraemon!
Cả thế giới này làm gì có ai không biết Doraemon!
Hệ thống, ngươi ra đây cho ta? Cái thứ này mà dám bảo trên địa cầu không có hả?
Đương nhiên, nếu nhận xét một cách khách quan thì chiếc ba lô nhìn khá đáng yêu, mở ra bên trong có rất nhiều ngăn, thiết kế tương đối hợp lý, phù hợp nhiều công năng đi học, đi làm hay đi chơi đều được.
Chỉ có điều, đây hoàn toàn là một chiếc ba lô bình thường? Xin hỏi đặc biệt ở đâu, hiếm lạ chỗ nào?
À, có một chút khác biệt là phần đáy có thể tuỳ ý mở rộng, tăng thêm diện tích sử dụng hoặc thu lại gọn gàng khi không cần thiết. Hết rồi, chỉ có vậy thôi đó!
Tốn sức ba bò chín trâu, đi hết sáu cái cố đô chỉ để đổi lấy một cái ba lô bình thường như thế này sao? Có điên không?!
Đã vậy còn thần thần bí bí, mỗi trạm dẫn dụ bằng một manh mối, làm người ta vừa tò mò vừa mong ngóng.
Nhưng hoá ra chỉ là một cú lừa…
Đường Tư Kỳ nằm vật ra giường, mãnh liệt hoài nghi nhân sinh.
Đúng lúc này, hệ thống gửi thông báo tới
[ Mời người chơi mở ngăn trong cùng của ba lô, tuỳ ý để vào một món đồ bất kỳ. ]
Đường Tư Kỳ quăng đại cái thẻ phòng vào, ban nãy về vội quá chưa kịp cất.
Ba giây sau…tấm thẻ phòng biến mất.
Đường Tư Kỳ: !!!
Thẻ phòng đâu?
Thẻ phòng đâu mất rồi?
Hôm mới vào phải thế chấp 100 đồng, giờ mà làm mất thẻ thì đừng nghĩ đến chuyện lấy lại tiền.
100 đồng lận đấy, không phải vỏ hến đâu.
Trong lúc Đường Tư Kỳ cuống cuồng dốc ngược dốc xuôi gần như chui cả đầu vào trong cái Ba lô để tìm thẻ phòng thì hệ thống vẫn bình chân như vại, lúc sau mới gửi hướng dẫn tới
[ Thẻ phòng không mất mà đang nằm trong không gian bí mật của ba lô. Giờ bạn hãy cho tay vào ba lô, nhắm mắt lại, dùng ý niệm để lấy thẻ phòng ra. ]
Cái gì?
Không gian bí mật? Là sao?
Tức là trong chiếc ba lô với vẻ ngoài bình thường này có cất chứa một không gian bí mật?
Ồ, lợi hại nha!
Vậy có nghĩa là cô có thể tuỳ ý để bao nhiêu đồ vật cũng được, không hạn chế về số lượng cũng như cân nặng.
Trời ơi, tuyệt vậy sao, hệ thống muôn năm, hệ thống muôn năm!
[ Kiến nghị người chơi nên luyện tập nhuần nhuyễn cách thức cất và lấy đồ vật từ trong không gian.]
Ôi giời cái này thì có gì khó, Đường Tư Kỳ phớt lờ lời cảnh báo, cứ nằm ôm cái ba lô cười hềnh hệch, mặc sức thả trí tưởng tượng bay cao bay xa.