Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 344: Chưa đã thèm
Đang lơ đễnh suy nghĩ thì hệ thống lại gửi thông báo mới
[ Mời người chơi thực hiện Check-in tại thành phố Quảng Châu. Tuy số vàng thưởng sẽ không lớn nhưng vẫn được tích luỹ giá trị kinh nghiệm. Vậy nên hy vọng người chơi phấn đấu hết mình tiếp tục duy trì chất lượng Check-in như ở những thành phố trước. Cố lên! ]
Một lời cổ vũ hết sức bất ngờ. Trước đây hệ thống chưa từng đề cập tới khái niệm “giá trị kinh nghiệm”. Nhưng đúng là có vài lần cô được thăng cấp, chẳng lẽ có liên quan đến chỉ số này?
Tuy rằng đã biết trước là số vàng thưởng không nhiều nhưng không vì thế mà Đường Tư Kỳ nản lòng, ngược lại còn cảm thấy rất may mắn. Nếu đã có duyên tới đây rồi vậy thì cứ đi chơi cho biết.
Bất quá trước giờ hệ thống lạnh lùng lắm mà, sao lần này báo tin buồn mà cô lại nghe ra ý tứ an ủi trong đó nhỉ. Đường Tư Kỳ lắc lắc đầu, chắc là ảo giác thôi, hệ thống không bẫy là may rồi, ở đó đòi an ủi!
[ Quảng Châu có không ít mỹ vị nhân gian, người chơi hãy nếm thử thật nhiều nhé! ]
Đường Tư Kỳ: “….”
Hệ thống hôm nay bị “mát” à? Sao tự dưng nói chuyện cute dễ thương quá vậy?
Dọc khu phố ẩm thực có rất nhiều hàng quán bày biện ngon mắt nhưng Đường Tư Kỳ vẫn chả thiết tha ăn uống gì. Cô lững thững thả bộ thẳng một mạch từ quận Việt Tú sang quận Lệ Loan (1).
Thực ra đi bộ rất có tác dụng chữa lành, giúp máu huyết lưu thông và điều hoà hơi thở. Đi một hồi Đường Tư Kỳ cảm thấy bình tâm và thư thái hẳn ra. Vả lại lời nhắn động viên của hệ thống tựa hồ cũng có tác dụng, cảm giác day dứt buồn bã trong cô từ từ nhẹ bớt. Cô đã nghĩ thoáng ra và tích cực hơn.
Thôi thì yếu kém ở đâu khắc phục ở đó, phải ăn mới có sức tiến về phía trước chứ.
Tính cờ đúng lúc đi ngang một cửa tiệm đề bảng “Ruột cuốn”, Đường Tư Kỳ liền tò mò dừng bước.
Bắc Kinh có món thịt kho lộn xộn, bên trong kho lẫn cả đại tràng và ruột non. Tứ Xuyên thì trứ danh với mỳ lòng bò và bánh kếp lòng bò. Ôn Châu lại nức tiếng với mỳ lòng heo, ngoài ruột heo còn có cả huyết heo mềm mịn.
Thế thì cái món “ruột cuốn” ở Quảng Châu này, nhìn tên đoán nghĩa hẳn bên trong cũng có lòng phèo các kiểu hả?
Mang theo hiếu kỳ, cô bước vào gọi món.
“Chào cô, cô muốn ăn loại nào?”
Đường Tư Kỳ nhìn nhìn thực đơn, có bánh cuốn nhân thịt bò, tôm nõn, trứng, thậm chí cả xúc xích chay nhưng tuyệt nhiên không có cái nào liên quan tới nội tạng.
Thấy Đường Tư Kỳ đứng tần ngần lựa mãi không xong, anh trai xếp sau liền nhanh nhảu gợi ý: “Nhân thịt bò ngon đấy, tôm nõn cũng không tệ, bất quá tôi khuyên cô nhất định không được bỏ lỡ bánh cuốn bò.”
Đường Tư Kỳ quay đầu cười: “Cảm ơn anh nhé.”
Nếu khách quen đã đề cử bánh cuốn bò thì cô cũng gọi thử một phần xem sao.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, anh trai phía sau đã lại chen lên: “Ai da, một phần không đủ đâu, ít nhất phải gọi hai phần ăn mới đã.”
Đường Tư Kỳ không thuộc diện ăn khoẻ, hơn nữa cô chưa ăn món này bao giờ, không biết có hợp khẩu vị không nên thôi cứ gọi trước một phần, tránh lãng phí.
Lúc ngồi vào bàn đợi món, Đường Tư Kỳ rảnh rỗi nên đưa mắt đánh giá xung quanh. Kiến trúc ở đây khá cổ, từ viên gạch đến bậc cửa đều nhuốm màu thời gian, trên cái cột dựng giữa nhà treo tấm bảng to tướng đề “Cửa hàng bánh cuốn Nguyên Ký”.
À thì ra là bánh cuốn chứ không phải ruột cuốn, họ ghi tiếng địa phương nên cô đọc nhầm.
Căn tiệm nhỏ xinh nằm ngay góc ngã tư con đường rợp bóng cây, phía trước người xếp hàng rất đông, toàn là dân bản xứ. Bọn họ đều nói tiếng Quảng Đông, Đường Tư Kỳ nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng cái không khí bình dị chân chất này khiến cô cảm thấy rất có hơi thở cuộc sống.
Đợi mãi phần bánh cuốn bò của cô mới được bưng lên. Còn chưa kịp động đũa đã gặp lại anh trai nhiệt tình ban nãy, vẫn là cái vẻ hổ hời mau mồm mau miệng ấy: “Anh nói cô nghe, cái này phải ăn với tương ớt ở ngoài quầy kia kìa, trên bàn chỉ có dấm tỏi ớt không ngon bằng đâu, không tin cô cứ thử một chút là biết anh nói đúng hay sai liền.”
Đường Tư Kỳ thuộc diện hảo cay nên vừa nghe thấy thế là lon ton bưng đĩa bánh cuốn ra quầy múc vào một muỗng tương ớt đỏ au, nhìn thôi đã thấy xoắn lưỡi rồi.
Mà cũng nhờ đứng dậy nên cô mới biết toàn bộ bàn trong tiệm đã chật cứng chỗ ngồi mà ngoài cửa vẫn còn khách xếp hàng đợi mua.
Điều nay chứng tỏ hương vị chắc chắn không tệ. Đường Tư Kỳ yên tâm gắp một đũa bỏ vào miệng.
Ôi chao, ngon đấy, cái hương vị rất đặc biệt, không đâu có.
Nếu cô đoán không lầm thì họ trộn bột gạo với bột năng nên lớp vỏ bánh mới dai dai mềm mịn, trắng và mỏng mướt như thế này.
Sau khi được tráng mỏng, họ dàn một lớp thịt bò lên mặt bánh rồi nhanh tay cuốn lại.
Thịt bò cũng được cắt rất khéo, không dày quá cũng không vụn quá, vừa đủ để hoà quyện cùng vỏ bánh, cắn vào miệng tạo cảm giác rất vừa vặn.
Bên trong nhân còn bỏ thêm chút rau hẹ, ăn vào rất thơm và có tác dụng giải ngấy.
Nước chấm cũng là một điểm cộng nổi bật. Cửa hàng pha chế theo công thức độc quyền, Đường Tư Kỳ nếm được vị nước tương, dầu hào, dấm. Ngoài ra còn nguyên liệu bí mật gì nữa thì cô chịu chết nhưng có thể khẳng định tỷ lệ pha rất chuẩn, nhiều một chút sẽ mặn mà thiếu một chút sẽ nhạt ngay, ảnh hưởng tới hương vị của bánh cuốn.
Nhưng tuyệt vời nhất đối với Đường Tư Kỳ chính là muỗng tương ớt đỏ chót này đây. Nhìn đỏ vậy thôi chứ nó không phải cái kiểu cay xè lưỡi cay xé mỏ mà cay rất đầm pha lẫn hậu vị ngọt ngọt. Chỉ một muỗng nhỏ cũng đủ mang tới hiệu quả bất ngờ, thổi bùng vị giác thực khách.
Cũng không biết là vì quá ngon miệng hay khẩu phần hơi ít mà ngay khi vừa ăn xong miếng cuối cùng, trong đầu Đường Tư Kỳ lập tức thổi qua ba chữ “chưa đã thèm”.
===
Chú thích:
(1)Quận Lệ Loan - 荔湾区