Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351 - Từ Thiên Ngưng Hiến Kế

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 351 - Từ Thiên Ngưng hiến kế

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 351: Từ Thiên Ngưng hiến kế

“Ngoại trừ phi công thì phi hành đoàn, các tiếp viên trong tổ bay cũng góp phần chuẩn bị đầy đủ cho một chuyến bay an toàn. Trước giờ cất cánh, chúng tôi sẽ họp bàn trao đổi về đường bay cũng như các biện pháp phòng ngừa, những việc cần lưu ý trong suốt chuyến bay. Mỗi chuyến bay là kết quả nỗ lực của rất nhiều người, từ phi hành đoàn cho tới các nhân viên dưới mặt đất đều làm việc rất chăm chỉ. Những việc như bảo trì, kiểm tra máy móc, tiếp nhiên liệu, tháo xếp hành lý tưởng chừng bình thường nhưng thực chất rất quan trọng, góp phần đảm bảo sự thông suốt và an toàn cho mỗi chuyến bay.”

Theo từng lời Tần Phương diễn giải, Đường Tư Kỳ tưởng tượng ra hình ảnh lao động vất vả và cần mẫn của cả một đội ngũ nhân viên sân bay, họ bận rộn không quản ngày đêm, hăng say không quản mưa nắng, vất vả nâng từng kiện hàng nặng trĩu, kiên nhẫn lặp đi lặp lại những quy trình kiểm tra gắt gao, tất cả là vì an toàn của hành khách.

Vậy mới biết trong hành trình này, cô không hề đơn độc mà đằng sau là biết bao con người âm thầm đổ mồ hôi, góp công sức.

Bỗng nhiên Đường Tư Kỳ xúc động vô cùng, cảm thấy trái tim được chữa lành, tràn ngập ấm áp và tình thương.

Tần Phương tiếp lời: “Tôi cũng chỉ nói ra những gì mình biết, hy vọng có thể giúp ích được cho cô.”

“Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh lắm, anh Tần. Sau khi nghe anh nói xong, tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều. Những lời anh nói rất hữu ích đối với tôi.”

“Sau này có gì không rõ cứ tìm tôi. Bạn Tuấn Bảo cũng là bạn tôi thế nên đừng ngại.”

“Vâng, một lần nữa cảm ơn anh.”

Tần Phương tạm biệt hai dì cháu rồi rời khỏi cuộc trò chuyện.

Đường Tư Kỳ đợi hai giây sau đó khẽ cất tiếng gọi: “Tuấn Bảo, con còn ở đó không?”

Đầu bên kia không có âm thanh. Lát sau, Tuấn Bảo cũng yên lặng thoát nhóm Chat nhưng ngay lập tức gọi video call tới.

Đường Tư Kỳ nhận máy, suýt phì cười khi hình ảnh hiện lên là một con heo nhỏ đang nằm chổng mông ngáy khò khò trên ghế sô pha.

Từ Thiên Ngưng nhỏ giọng thuyết minh: “Ngủ say chảy dãi luôn rồi dì ạ.”

“Nhìn cái má nó muốn véo thật chứ”, Đường Tư Kỳ bật cười khúc khích: “chị ơi mai chị dẫn Tuấn Bảo đi ăn gì ngon ngon giúp em nhé, em mời. Chị không bết đâu, lần này cu cậu mời hẳn cơ trưởng của hãng hàng không quốc gia tới giúp em khắc phục chứng sợ độ cao. Hình như là ba của bạn nữ nào trong lớp hay sao ấy.”

Hôm qua Từ Thiên Ngưng có nghe Tuấn Bảo nhắc tới chuyện này, cũng đang hỏi thăm tìm cách giúp đỡ, chẳng ngờ con trai không những nhanh hơn một bước mà còn mời được hẳn chuyên gia trong ngành.

“Ừ chị biết rồi, để mai chị hỏi xem nó thích ăn gì. À mà chị bảo lần trước em chuẩn bị thủ tục xuất ngoại cần những giấy tờ gì ấy nhỉ?”

“Làm hộ chiếu thôi là được, còn định đi nước nào thì xin thị thực nước đó. Mà chị hỏi cái này làm gì, chị định đi đâu hả?”

“À không, chị hỏi cho biết vậy thôi. Thế giờ em cảm thấy sao rồi, có đỡ hơn chút nào chưa?”

“Em vẫn đang cố gắng điều chỉnh nhưng em nghĩ sẽ nhanh thôi. Mấy hôm nay đi thang máy em đỡ sợ hơn rồi, vào trung tâm thương mại chân cũng không còn bị run nữa…nhưng mà, sao Tuấn Bảo biết nick diễn đàn của em vậy?”

Từ Thiên Ngưng tủm tỉm tiết lộ: “Lần trước em chụp màn hình không cẩn thận để lộ tên tài khoản, cu cậu dựa vào đấy mò ra từ lâu rồi.”

“Chị cho nó ăn cái gì mà thông minh quá vậy, em cứ tưởng mình giấu kỹ lắm rồi chứ, haizzz…” Đường Tư Kỳ bò rạp ra bàn, nghiêm túc kiểm điểm bản thân.

“Thế sau này thì sao, còn tính xuất ngoại nữa không?”

“Em cũng chưa biết sao đây nhưng nếu mọi chuyện biến chuyển tốt, không còn sợ đi máy bay nữa thì có lẽ sẽ cân nhắc tới Thái Lan một chuyến.”

Hai chị em tán gẫu một hồi, thoáng cái đã tới nửa đêm. Từ Thiên Ngưng ngắt máy bế Tuấn Bảo về phòng nhưng chị chưa ngủ ngay mà mở topic [ Những sự cố nhỏ trên hành trình chu du ] lên xem.

Lật tới lật lui xem hết tranh rồi lại kéo xuống dưới đọc bình luận.

Có một độc giả để lại câu hỏi: “Tôi có một người bạn cũng mắc phải hội chứng sợ bay, không lẽ bệnh này không có cách nào trị dứt điểm sao?”

Đường Tư Kỳ rất ít khi phản hồi bình luận của độc giả, nhưng câu hỏi này thì cô trực tiếp trả lời

“Bác sĩ tâm lý tư vấn có thể rủ bạn bè hoặc người thân cùng đi máy bay chung, cách ấy có thể làm giảm bớt sự sợ hãi hoặc cảm xúc hồi hộp căng thẳng.”

Vừa đọc tới đây, Từ Thiên Ngưng lập tức nảy ra sáng kiến. Ngày mai chị sẽ xuống bàn bạc với chú Đường và dì Lưu, còn bây giờ phải chuẩn bị một chút đã.

Thế là trắng đêm, Từ Thiên Ngưng chong đèn tra cứu các thông tin về du lịch Thái Lan. Sáng sớm hôm sau, chị vẫn sửa soạn đưa Tuấn Bảo đi học như bình thường rồi về nhà ráo riết hoàn thành các đơn đặt hàng.

Buổi tối cơm nước xong, chị dẫn con xuống Đường gia chơi, thuận tiện nói với chú Đường về chuyện của Đường Tư Kỳ.

Ai ngờ nghe xong Đường Duệ Thanh đã rầu lại càng rầu hơn: “Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, nó thân với cháu còn hơn với chúng ta. Cháu xem, gặp chuyện lớn như vậy mà chẳng nói ba mẹ tiếng nào, chỉ tâm sự cùng chị thôi.”

“Chú à không phải đâu, Tư Kỳ cũng không nói với cháu. Là Tuấn Bảo tìm ra tài khoản diễn đàn nói cho cháu nghe cháu mới biết đấy chứ. Hôm qua cháu lên đó xem thấy em ấy trả lời người ta là muốn đỡ sợ thì có thể rủ người thân hoặc bạn bè đi chung. Cháu chợt nghĩ hay là chú dì hoặc cháu dẫn Tuấn Bảo cùng đi du lịch với Tư Kỳ một chuyến, nhiều khi có thể giúp em ấy vượt qua tâm lý sợ hãi cũng không biết chừng.”

Đường Duệ Thanh há hốc miệng kinh ngạc: “Nó nói lúc nào? Ở đâu?”

“Dạ đây này, chú xem đi, Kỳ Kỳ trả lời một bình luận của người hâm mộ.”

Bình Luận (0)
Comment