Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 352: Chuyển biến tích cực
Đường Duệ Thanh lặng người. Vì quá lo lắng nên bữa giờ chú chỉ tập trung vào phần nội dung tranh mà quên không để ý tới phần bình luận bên dưới.
Ngay thời điểm biết con gái bị mắc hội chứng sợ bay là chú muốn tới thẳng Quảng Châu ngay trong đêm rồi. Nhưng khổ nỗi con nhà mình không giống con người ta, tính tình nó khép kín cái gì cũng thích tự xử lý, sợ rằng quan tâm thăm hỏi dồn dập quá ngược lại phản tác dụng.
“Cháu và Tuấn Bảo? Nhưng còn công việc kinh doanh của cháu thì tính sao? Đi Quảng Châu sẽ không ảnh hưởng gì chứ?” Đường Duệ Thanh lo lắng hỏi.
“Chú yên tâm, dạo này công việc của cháu đã ổn định hơn rồi. Cháu đi ra ngoài thì vẫn có thể thiết kế mẫu, đợi khi nào về rồi tiến hành dựng thành phẩm sau. Với lại kiếm tiền mà, lúc nào kiếm mà không được. Nửa năm nữa Tuấn Bảo vào tiểu học rồi, đến lúc ấy muốn dẫn nó đi chơi cũng khó. Chi bằng coi như nhân cơ hội này cháu dẫn nó đi chơi một chuyến mở mang tầm mắt.”
Đường Duệ Thanh ngẫm nghĩ, tự mình đi có lẽ không hiệu quả bằng để Thiên Ngưng cùng Tuấn Bảo ra mặt. Chẳng phải đợt trước cãi nhau với gia đình nó cũng chạy lên Thượng Hải ở cùng mẹ con Thiên Ngưng đó thôi.
“Vậy…chuyện này làm phiền cháu…nhưng có cần báo trước với Tứ Kỳ một tiếng không?”
“Cái này chú cứ yên trí, lát nữa lên cháu sẽ tìm cách nói chuyện với Tư Kỳ, cụ thể thế nào chắc để em ấy sắp xếp cho phù hợp với lịch trình công việc”, Từ Thiên Ngưng tính toán chu toàn đâu ra đấy.
Buổi khuya, trước khi tắt đèn đi ngủ Lạc Tuấn Bảo mới hay tin mình được xin nghỉ dài ngày, chuẩn bị cùng mẹ và dì Kỳ đi Thái Lan chơi. Không giống như những đứa trẻ khác sẽ nhảy cẫng lên vui sướng mà ngược lại, Tuấn Bảo yên lặng suy tính, hành lý nên mang theo những gì, quần áo giày mũ chọn cái nào, dụng cụ vẽ, giấy bút là không thể thiếu rồi đó…
Để công tác chuẩn bị được chu đáo, Tuấn Bảo quấn lấy mẹ hỏi đông hỏi tây đi Thái Lan mình sẽ đi chơi những đâu, thời tiết bên đó ra sao, vân vân và mây mây.
Chưa đủ an tâm, cu cậu còn mượn di động của mẹ tải về một ứng dụng 900 mẫu câu Tiếng Anh thông dụng. Thì ai bảo bình thường trên lớp cô giáo dạy ít quá nên giờ cậu phải tự ôn tập thêm.
Về phía Đường Tư Kỳ, sau buổi tư vấn bác sĩ tâm lý và thêm cuộc trò chuyện cùng cơ trưởng Tần, cô cảm thấy người mình có sự chuyển biến tích cực hẳn. Từ những sinh hoạt thường ngày hay cảm xúc khi sáng tác cũng có thể dễ dàng nhìn ra được.
Trong khoảng thời gian này, topic [ Những sự cố nhỏ trên hành trình chu du ] vẫn tiếp tục được cập nhật thêm mới.
Ví dụ như chuyện tình cờ gặp thầy tướng số ở Bắc Kinh, sau khi được sự cho phép của Trương Thiên Ý, Đường Tư Kỳ bèn thuật lại câu chuyện dưới góc nhìn hội hoạ hõm hỉnh.
Tranh vừa tải lên giây trước là giây sau Đường Tư Kỳ chia sẻ ngay đường link cho cô em. Trương Thiên Ý vừa xem vừa cười lăn cười bò
“Hahahaha dã man thật, em nào có không đáng tin tới vậy, em tính chuẩn mà…tại mấy hôm đó hơi yếu trong người nên mất linh thôi.”
“Hahahahahaa vãi chị, không tính cho con em mặt mũi nữa à. Lúc đi vào chùa Pháp Hải em nào có nhát gan tới vậy, rõ ràng em đi trước bảo vệ chị mà…”
Đường Tư Kỳ ngửa cổ than trời: “Vầng, là chị vẽ thiếu, em không những nhát gan mà còn hay quên nữa. Không biết hôm đó đứa nào đi sau lưng tôi kéo muốn đứt cái tà áo.”
“Hahahahahahaha…nhưng sau này em làm sao xuất đầu lộ diện đi hành nghề trời?” Trương Thiên Ý cười sặc sụa nước mắt nước mũi tèm lem.
Đường Tư Kỳ: “Làm gì tới mức, chị cũng đâu nổi tiếng đâu, vẽ vui thôi.”
Ấy thế mà không tới hai ngày sau, biên tập Hà Hân đã tìm tới
“Trang bìa tập tranh thiết kế xong rồi nè em, lấy chính bức điện Thái Hoà em vẽ, em xem qua rồi cho ý kiến nhé.”
Ngắm nhìn tờ bìa mới cóng chỉn chu bắt mắt vừa ra lò, Đường Tư Kỳ không nhịn được mà tưởng tượng tới cái ngày ôm cả quyển tập thơm phức mùi giấy mới trên tay.
Cô híp mắt ngất ngây: “Oa, đẹp quá, em mong quá chị ơi.”
“Đẹp đúng không, chị cũng rất chờ mong. Tất cả các bước xét duyệt đã thông qua, giờ chỉ đợi khâu in ấn nữa thôi. Hợp đồng cũng đã hoàn thiện, tiền nhuận bút của em đã chuyển cho phòng tài vụ, có khi chỉ sang tuần là em nhận được. Em là người mới, lượng fan cơ sở chưa đông nên đợt đầu chỉ phát hành hai mươi ngàn quyển. Con số này so ra thì hơi khiêm tốn vậy nên số tiền nhuận bút trước mắt chưa nhiều. Nhưng em cũng đừng sốt ruột, sau này nếu sách bán chạy và tiếp tục được tái bản thì em sẽ được lãnh nhuận bút dài dài.”
Tuy rằng tiền nhuận bút chỉ có mấy chục ngàn nhưng Đường Tư Kỳ không chê ít. Mà cái cô quan tâm ở đây là việc xuất bản sách diễn ra trôi chảy thuận lợi khiến tâm tình Đường Tư Kỳ vui sướng vô cùng.
Và cô luôn nhớ, tất cả những điều tốt đẹp này đều là nhờ lữ hành mang lại.
Vừa nói chuyện với biên tập Hà Hân xong thì Từ Thiên Ngưng gọi tới, Đường Tư Kỳ ríu rít khoe tin vui sách sắp sửa xuất bản.
Từ Thiên Ngưng thật lòng mừng cho cô em: “Thật hả, thế thì mừng quá rồi, chị với Tuấn Bảo đang nôn đi xin chữ ký đây. À chị bảo này, sắp tới chị rảnh được ít hôm nên đang tính đưa Tuấn Bảo đi du lịch. Em cũng biết Tuấn Bảo còn nửa năm nữa là bắt đầu vào tiểu học rồi, học mẫu giáo còn xin nghỉ dễ chứ lên tiểu học một cái là khỏi đi chơi đâu. Với lại sáu tháng cuối năm lễ hội liên miên, là mùa làm ăn của ngành chế tác trang sức. Thế nên chị định tranh thủ hè này dẫn Tuấn Bảo đi du lịch một chuyến, vừa thăm thú cho biết đó biết đây vừa kết hợp tìm kiếm thêm nguyên liệu mới. Đợt trước em đang có kế hoạch đi Thái Lan phải không? Thế giờ còn muốn đi nữa không, nếu có thì dẫn chị và Tuấn Bảo đi cùng được không?”