Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354 - Ăn Sáng Kiểu Quảng Châu

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 354 - Ăn sáng kiểu Quảng Châu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 354: Ăn sáng kiểu Quảng Châu

Biết Từ Thiên Ngưng thích đi tới mấy nơi mua sắm, mê cái không khí náo nhiệt người mua kẻ bán phố chợ đông đúc nên Đường Tư Kỳ bèn dẫn chị ấy đi thăm quan các khu chợ đầu mối lớn nhất Quảng Châu, từ chợ Bạch Mã ngay gần ga xe lửa đến khu chợ 13 với thiết kế 13 tầng bề thế và nổi bật, rồi rẽ sang địa chỉ số 8 đường Trung Sơn dạo một vòng thiên đường thời trang trẻ em, sau đó tạt ngang chợ vải nằm ngay bên cạnh và cuối cùng hạ cánh tại chợ trang sức Taikang Wholesale market, nơi Từ Thiên Ngưng mê đắm quên lối về.

Trong khi đó, Lạc Tuấn Bảo cũng kịp khám phá ra sở thích của mình. Cu cậu cực khoái chí khi được trải nghiệm hệ thống giao thông “xanh” ở Quảng Châu, với hơn 300 tuyến xe buýt và tàu điện ngầm phục vụ xuyên ngày đêm, nhiều hơn cả Bắc Kinh lẫn Thượng Hải. Và nếu được hỏi thích nhất cái gì thì Tuấn Bảo sẽ trả lời ngay không cần suy nghĩ, đó chính là buýt đường thuỷ - Quảng Châu Water Bus.

Từ bến Công Phương tới bến Hoàng Sa, từ Tây Đê đến gần tháp Canton, chỉ cần tốn mấy đồng là có thể vi vu trên sông, ngắm nhìn cảnh đẹp hai bên bờ. Chừng đó thôi là đủ khiến Lạc Tuấn Bảo sướng ngất trời mây rồi.

Vì thế cho nên mấy ngày sau, hễ cứ chuẩn bị đi đâu là Tuấn Bảo sẽ hỏi đúng một câu hỏi: “Có thể ngồi buýt đường thuỷ không dì?”

Trừ bỏ lênh đênh sông nước, thưởng ngoạn phố phường thì ẩm thực Quảng Châu cũng làm Lạc Tuấn Bảo khoái chảy nước miếng.

Mới tí tuổi đầu mà cu cậu rất có đam mê với mấy món cay nóng kiểu lẩu nướng mà mẹ thì nhất quyết không cho thế nên phụng phịu tối ngày. Phải tới khi đến Quảng Châu, Lạc Tuấn Bảo mới biết hoá ra trên đời có rất nhiều món không cay mà vẫn ngon líu lưỡi.

Hôm nay trời vừa hửng sáng bà dì đã đứng ở đầu giường léo nha léo nhéo, Lạc Tuấn Bảo trở mình, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại lật ra ngủ tiếp.

“Nhanh lên dậy đi Tuấn Bảo không là không kịp xếp hàng đâu”, Đường Tư Kỳ thúc giục.

Lạc Tuấn Bảo nói trong mơ màng: “Hôm nay con không phải đi học mà…”

“Haha…” Đường Tư Kỳ phì cười: “không đi học thế có muốn ăn đồ ngon không?”

Lạc Tuấn Bảo ngóc đầu dậy, cái đầu rối mù như ổ quạ cùng đôi mắt mê man chưa tỉnh hẳn, phải tới nửa ngày sau cu cậu mới vừa ngáp vừa hỏi: “Ăn cái gì ngon hả dì?”

“Đảm bảo sẽ khiến con hài lòng, ngoan ngoãn rời giường vệ sinh cá nhân lẹ lên, điều kinh hỷ đang đợi.”

Phải vậy Lạc Tuấn Bảo mới chịu bò xuống giường, chậm rì rì cài nút áo khoác rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía nhà tắm.

Sửa soạn xong xuôi, ba mẹ con dì cháu dắt nhau tới một quán điểm tâm trà sáng đậm chất Quảng Châu.

Vì vẫn luyến tiếc giấc ngủ nên vừa đi Lạc Tuấn Bảo vừa lầm bầm kháng nghị: “Đi nhà trẻ cũng không phải dậy sớm tới vậy…”

Đường Tư Kỳ chia sẻ kinh nghiệm: “Đây là quán trà điểm tâm lâu đời nổi tiếng nhất nhì Quảng Châu, nếu không tới sớm là lát phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới có bàn.”

Lạc Tuấn Bảo rũ đầu, bộ dáng lờ đờ ngái ngủ theo mẹ và dì đi lên lầu.

Đã canh đi sớm vậy rồi thế mà vẫn hết chỗ, cũng may không phải đợi quá lâu liền được mời vào trong.

Người phục vụ đem tới một tờ thực đơn rất dài và chi tiết, ai muốn ăn cái gì tự đánh dấu vào. Sau đó hỏi ba người uống gì.

Từ Thiên Nhưng chọn trà thiết quan âm, Đường Tư Kỳ gọi trà hoa, tới lượt Lạc Tuấn Bảo, cu cậu còn chưa lên tiếng người phục vụ đã quay lưng đi mất dạng.

Lạc Tuấn Bảo: “….”

Ô thế là phân biệt đối xử à, tại sao trẻ con không được chọn?

“Mẹ, con còn chưa chọn trà mà!” Lạc Tuấn Bảo phụng phịu kháng nghị.

Từ Thiên Ngưng dỗ dành con trai: “Trẻ con uống trà không tốt. Đợi lát nữa mẹ xin cho con cốc nước ấm chịu không? Hoặc mẹ gọi cho con thức uống khác nhé?”

Lạc Tuấn Bảo dỗi rồi, không cần uống trà nữa. Để dành bụng lát ăn càng được nhiều điểm tâm hơn.

Vì để xoa dịu thằng cháu, Đường Tư Kỳ nhường cho nó chọn món trước.

Lạc Tuấn Bảo không vội vã quyết định ngay mà cẩn thận đọc hết một lượt từ đầu tới cuối tờ thực đơn hai mặt chi chít cả hình lẫn chữ

“Đại…đặc…chữ này là chữ gì hả mẹ?”

“Đỉnh, có nghĩa là hạng nhất, vô cùng, tột bực, tột đỉnh, ví dụ như đẹp nhất, xấu nhất, tuyệt nhất, tệ nhất. Ở đây, là để phân loại cấp bậc điểm tâm. Loại rẻ nhất 9 đồng, đắt nhất 31 đồng. Con gióng sang bên tay phải sẽ nhìn thấy bảng giá tương ứng mỗi món.”

Đọc chữ khó quá, Lạc Tuấn Bảo chuyển qua xem hình, cu cậu chọn một món bắt mắt nhất rồi dõng dạc tuyên bố: “Con lấy cái này.”

Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Tuấn Bảo nhà ta biết chọn ghê, chỉ đại mà trúng ngay sủi cảo tôm hoàng đế. Nghe bảo cái này ngon lắm, là món nhất định phải có trong mỗi bữa điểm tâm của người dân Quảng Châu.”

Từ Thiên Ngưng đẩy tờ thực đơn qua: “Ôi hoa hết cả mắt, nhiều quá chẳng biết món nào ngon nữa, thôi em chọn đi.”

Đường Tư Kỳ nhoay nhoáy gạch vào mấy món kinh điển nhất trong bữa sáng theo phong cách Quảng Châu, gồm có: chân gà tàu xì, xíu mại gạch cua, xôi gà hấp lá sen, bánh cuốn gạo đỏ kim sa và bánh bao xá xíu.

Mặc dù trong bảng thực đơn có rất nhiều món hấp dẫn nhưng Đường Tư Kỳ buộc phải dằn lòng, không thể no bụng đói con mắt được.

Xung quanh bàn nào bàn nấy đều được lấp đầy bởi các xửng dimsum thơm ngào ngạt, mọi người vừa ăn vừa hàn huyên rôm rả bên tách trà nghi ngút khói. Chốc lát, thính giác và khứu giác của Lạc Tuấn Bảo được đánh thức. Bụng cu cậu khe khẽ vang lên. Ôi đói rồi, không biết điểm tâm kiểu Quảng Châu có hợp khẩu vị không đây.

Vừa nãy đợi nửa tiếng mới được vào bàn, giờ lại thêm nửa tiếng nữa vẫn chưa thấy món ăn đâu. Lúc này đừng nói Tuấn Bảo, ngay cả Đường Tư Kỳ cùng Từ Thiên Ngưng cũng đói cồn cào ruột gan rồi.

Đợi mỏi mòn, cuối cùng người phục vụ cũng đẩy cái xe bên trên xếp chồng lồng hấp cao ngất ngưởng đi tới.

Bình Luận (0)
Comment