Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 355: Đúng hệ Tuấn Bảo
Sau khi xác nhận tên món cùng số lượng, người phục vụ lần lượt xếp từng khay điểm tâm xuống bàn.
Lạc Tuấn Bảo ngồi một bên mở to mắt đếm để đảm bảo không bị thiếu món. Sau khi chắc chắn đủ, cu cậu mới chậm rãi nhìn ngắm. Oa, thật kỳ diệu, tạo hình giống y trong ảnh, không khác tí nào.
“Đồ ăn của bàn mình đã lên đủ, chúc quý khách ngon miệng”, người phục vụ lịch sự để lại một câu rồi nhanh chóng đẩy xe sang bàn tiếp theo.
Đường Tư Kỳ xếp mấy xửng dimsum vẫn đang bốc khói nghi ngút sang phía mẹ con chị Thiên Ngưng: “Ôi cuối cùng cũng có đồ ăn rồi, nhà mình ăn đi cho nóng.”
Lạc Tuấn Bảo nôn nóng cầm đũa nhưng ngay giây sau đã đặt vội xuống: “Ấy…từ từ đã, khoan ăn vội.”
Đường Tư Kỳ vừa mới gắp một miếng bánh cuốn gạo đỏ kim sa, động tác khựng giữa không trung, ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
“Dì…dì có thể thả về chỗ cũ được không? Con quên chưa chụp ảnh rồi!” Lạc Tuấn Bảo năn nỉ.
Đường Tư Kỳ sửng sốt, ôi đúng rồi, còn chưa chụp lại mà.
Trước khi vào đây cô đã dặn lòng lát phải chụp nhiều nhiều để dành làm tư liệu vẽ tranh, ấy thế mà thấy đồ ăn ngon một cái là chẳng còn nhớ gì hết.
“Được được, con chụp đi.” Đường Tư Kỳ vội phối hợp, thả lại miếng bánh cuốn vừa gắp xuống đĩa, còn cẩn thận căn chỉnh chút cho ngay ngắn đẹp mắt.
Trước tiên, Lạc Tuấn Bảo chụp một tấm tập thể có đủ mặt cả ba người, sau đó quay ống kính xuống, lấy cận cảnh từng món một. Đâu đó chụp hơn chục tấm, cu cậu mới thoả mãn trả lại điện thoại cho mẹ.
“Cục cưng yêu quý, lát gửi cho dì với nhé”, Đường Tư Kỳ bỏ miếng bánh cuốn gạo đỏ kim sa vào miệng, cười tít mắt.
“Vâng dì.”
Có Tuấn Bảo đi cùng thật tốt, như kiểu có thêm một trợ lý nhỏ vậy, đỡ được bao việc lặt vặt.
Ví dụ như đi tới nơi nào cu cậu cũng xông xáo tiến lên trước chụp choẹt, thậm chí còn nhiệt tình và hăng hái hơn cả Đường Tư Kỳ nữa. Đừng nhìn Tuấn Bảo nhỏ tuổi mà nghĩ non tay nha, bố cục ánh sáng đều căn chỉnh rất chuẩn đấy. Mỗi khi bắt được khung hình nào đắt giá, cu cậu sẽ chủ động đề xuất với Đường Tư Kỳ: “Con thấy dì có thể tham khảo tấm này. Cảnh ông cụ đi dưới ánh chiều tà rất có ý tứ!”
“Công nhận rất có ý tứ!”
Quay trở lại với bàn dimsum nóng hổi ngon miệng.
Lạc Tuấn Bảo khởi động bằng cục sủi cảo tôm trắng nõn căng tròn.
“Wow, ngon lắm, mẹ với dì nếm thử đi, nhân tôm ở đây…ấy lắm…”
Cu cậu lúng búng nhai, cố moi hết trong vốn từ ngữ hữu hạn cũng không kiếm được từ nào để diễn tả, cuối cùng gói gọn thành một chữ mà ban nãy mẹ vừa dạy: “Rất đỉnh!”
Từ Thiên Ngưng nhẹ nhàng gắp miếng sủi cảo tôm đưa lên miệng khẽ cắn: “Ồ, công nhận, vỏ mỏng, nhân nhiều, thịt tôm rất tươi rất ngọt. Tư Kỳ, em cũng nếm thử đi. Không hiểu người ta làm bột sao mà mỏng mịn khéo quá, phần vỏ gần như trong suốt nhìn được cả miếng tôm đỏ hồng bên trong. Nhân cũng không quá khô, có chút nước ẩm ẩm kiểu này chị rất thích.”
Đường Tư Kỳ cũng mãnh liệt đề cử món bản thân tâm đắc: “Bánh cuốn gạo đỏ kim sa trong nhân cũng có tôm. Phần vỏ dai dai, nhân bên trong giòn giòn. Chấm thêm xíu nước tương nữa là tuyệt cú mèo. Có điều món này ăn nhiều hơi ngấy.”
Tuấn Bảo sợ ngấy nên chia với mẹ một nửa, nhưng ăn một nửa thì lại chưa đã thèm, cu cậu liếm liếm mép: “Quán điểm tâm sáng này…rất nổi tiếng đúng không dì?”
Đường Tư Kỳ gật gù: “Đúng đó con, con nhìn đi, ban nãy mình tới còn đỡ chứ giờ số người xếp hàng bên ngoài chắc phải lên tới chục bàn. Dân địa phương ở đây có thói quen buổi sáng là phải tới quán trà ăn điểm tâm.”
Lạc Tuấn Bảo cẩn thận hỏi: “Thế….sáng mai con dậy sớm hơn, mình tới đây ăn nữa được không dì?”
Từ Thiên Ngưng liếc mắt một cái, Lạc Tuấn Bảo lập tức cúi đầu. Ban nãy xem thực đơn nó cũng biết giá cả nơi này khá đắt đỏ thế nên tự biết lời yêu cầu của mình là quá đáng.
Nhưng ngờ đâu Đường Tư Kỳ lại sảng khoái cười nói: “Đương nhiên là được chứ. Nói con nghe, dì tới Quảng Châu lâu vậy rồi mà hôm nay mới là lần đầu tiên thử cảm giác ăn sáng uống trà đúng điệu Quảng Châu đấy. Nếu sớm biết nó ngon vậy thì sáng nào dì cũng đi. Với lại mình cũng chỉ ở đây có mấy ngày nữa thôi, cũng chẳng bận việc gì nên dậy sớm không thành vấn đề.”
Từ Thiên Ngưng thoáng nhíu mày: “Em đừng chiều nó.”
Đường Tư Kỳ vỗ vỗ vai bà chị: “Lần này Tuấn Bảo là đại ân nhân của em, em cũng vừa lãnh nhuận bút nên để em mời cho. Cục cưng, điểm tâm sáng những ngày tiếp theo dì Kỳ bao sân, con cứ ăn thoải mái.”
Lạc Tuấn Bảo ngượng ngùng, bữa này gọi quá trời quá đất chắc chắn là không rẻ rồi, nếu ngày nào cũng ăn thế này thì dì Kỳ nghèo mất. Cu cậu thỏ thẻ đề đạt
“Con…con vẫn còn một ít tiền tiêu vặt, con cũng có thể mời một bữa…”
Còn nhỏ xíu mà hiểu chuyện tới đáng thương, Đường Tư Kỳ vuốt má Tuấn Bảo cưng nựng: “Đợi khi nào con lớn lên đi làm có tiền rồi mời dì sau.”
Thế là biết chắc chắn mấy ngày tới ngày nào cũng được ăn điểm tâm sáng, Lạc Tuấn Bảo vui cực kỳ, vì các món ở đây món nào cũng hợp khẩu vị cậu. Chứ bình thường ở nhà là luôn từ chối món chân gà với lý do trông nó quá rùng rợn. Ấy thế mà vào đây lại dám ăn, còn ăn rất ngon miệng là đằng khác. Cũng có thể do người ta nấu chín nhừ nên nhìn đỡ sợ hơn và quan trọng là hương vị đậm đà thơm ngon khó cưỡng. Bỏ vào miệng là tan ngay, hơi nhằn nhẹ một cái là da xương tách rời, không phải bặm môi bặm lợi dùng sức như các kiểu chế biến khác.
Vừa gắp đũa thứ hai, Lạc Tuần Bảo vừa liên tục khen không ngớt: “Món này cũng ngon nữa, mềm tan luôn. Thích quá thích quá!”