Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 356: Khởi đầu ngày mới
Từ đầu buổi đến giờ, chưa thấy món nào Tuấn Bảo chê. Gắp đũa nào lên cũng gật gù khen lấy ghen để.
Sang tới món xôi gà hấp lá sen, mặc dù cái bụng đã phình căng thế mà Tuấn Bảo vẫn chén ngon lành hơn nửa phần.
“Nhoàm nhoàm…thì ra bên trong có cả gạo nếp à, trước giờ con cứ tưởng chỉ có lá sen bọc thịt gà…nhoàm nhoàm ngon thật…”
Đường Tư Kỳ nghẹn cười: “Tên người ta rõ ràng như thế xôi - gà - hấp - lá - sen, đọc lên là biết bên trong có cả nếp lẫn gà rồi còn gì.”
Lạc Tuấn Bảo lí luận: “Thì tại con cứ tưởng gà ăn gạo vào bụng…ôi con no quá, ăn hết nổi rồi…”
“Thôi no rồi đừng cố nữa, ăn nhiều tức bụng, ngày mai quay lại cho riêng mình con một phần không sợ phải tranh với ai.”
Một bữa điểm tâm sáng thế mà kéo dài tận hai tiếng đồng hồ. Lúc bước ra khỏi tiệm, mặt người nào người nấy ánh lên niềm hạnh phúc khó giấu. Công nhận ở Quảng Châu thích thật, khởi đầu ngày mới mà thoả mãn vui vẻ thế này thì làm gì chả suôn sẻ, thuận lợi.
Đấy là mới chỉ ăn một phần nhỏ thôi đấy, còn quá trời món phong phú và hấp dẫn khác, chỉ tiếc rằng cái bụng có hạn, không thể một lần nếm hết.
Đường Tư Kỳ ì ạch xoa cái bụng tròn quay. Cái cảm giác này y hệt hồi ở Nhạc Sơn Tứ Xuyên, mỗi ngày được vây xung quanh cơ man nào là đồ ngon, ăn liên tục không ngừng miệng, kết quả là béo lên mấy ký. Sau đó đã dặn lòng phải rút kinh nghiệm giữ dáng ngọc dáng ngà rồi, ấy thế mà tới Quảng Châu vẫn “u như kỹ”, lúc nào cũng trong tình trạng no căng rốn, ì ạch đỡ tường mà đi.
Khổ nỗi căng cơ bụng thì trùng cơ mắt, cái đầu cũng mụ mị mờ mịt, Đường Tư Kỳ chẳng nghĩ ra đưa mẹ con chị Từ Thiên Ngưng đi đâu chơi tiếp. Cuối cùng Lạc Tuấn Bảo đề nghị ngồi xe buýt hai tầng ngắm cảnh thành phố.
Khó có được hôm cu cậu không đòi ngồi buýt đường thuỷ, nên bà dì vội vã thoả mãn tâm nguyện ngay.
Sau khi mua vé, Đường Tư Kỳ dẫn thằng cháu lên hẳn tầng hai, chọn hàng ghế đầu tiên ngoài cùng bên trái, ngay sát cửa sổ, ba phía trước mặt là kính xe trong suốt, hoàn toàn không bị chắn tầm nhìn, tha hồ ngó trái ngó phải chỉ là không ngoái sau được thôi. Điều đặc biệt nhất là vị trí này trùng khớp với ghế lái của bác tài dưới tầng một nên cũng có hiệu quả thị giác tương tự. Đã vậy, lại còn cao hơn hẳn một tầng, thế nên có thể nói đây là vị trí ngắm cảnh tuyệt nhất toàn xe.
Nhìn thằng con trai cười toe toét, hai má đỏ bừng đầy hưng phấn, Từ Thiên Ngưng thực lòng thấy vui vô cùng. Bình thường ở nhà nó luôn cẩn trọng cân nhắc, làm gì cũng nghĩ cho mẹ sợ mẹ buồn, hiếm khi nào chị thấy được vẻ trẻ con háo hức như vậy. Thân là một người mẹ, Từ Thiên Ngưng càng muốn nuôi dưỡng một tuổi thơ vô lo vô nghĩ cho con hơn.
Trên phía đầu xe, Lạc Tuấn Bảo nào biết các trăn trở trong lòng mẹ, cu cậu vô tư vừa ngắm cảnh vừa chụp hình. Lúc xe đi qua phố Tây Quan, vì trái phải hai bên quá nhiều cảnh đẹp chụp không kịp nên nó cuống lên giục Đường Tư Kỳ: “Dì dì, dì quay video lại đi, chỗ này đẹp quá.”
Thấy thằng cháu cũng giống mình, đặc biệt có thiện cảm với ngõ nhỏ phố xưa rêu phong cổ kính, Đường Tư Kỳ bèn gợi ý: “Buýt ngắm cảnh có giới hạn trong vòng 24 giờ, nếu con thích thì mình xuống xe đi dạo bộ?”
Lạc Tuấn Bảo rối rắm cân nhắc, cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Thôi ạ, xuống xe lỡ mất cái ghế hàng đầu này thì sao? Hay là dì nhớ giúp con chỗ đó đi, nào có thời gian mình quay lại chơi sau.”
Đường Tư Kỳ bật cười: “Cái đó thì con khỏi lo, hostel mình ở nằm ngay gần phố Tây Quan, con thích lúc nào dì đưa con đi lúc đó.”
“Thật ạ?” Tròng mắt Lạc Tuấn Bảo xẹt qua tia kinh hỷ.
Và thế là từ lúc đó trở đi, cu cậu không cần nhăm nhăm tay máy bận rộn quay chụp nữa mà có thể thư thái ngắm nhìn cảnh đẹp hai bên đường. Gặp chỗ nào ưng mắt, cậu lại nhờ mẹ hoặc dì Kỳ nhớ giúp để sau này đi lại.
Đẫy một ngày ngồi xe lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ quảng trường trung tâm, công viên thành phố, các khu chợ sầm uất, các con đường rợp bóng cây, hầu như tất cả đều đi qua một lượt. Trời chiều ngả bóng hoàng hôn, cũng là lúc xe về tới trạm cuối, Lạc Tuấn Bảo mỹ man ôm theo những cảnh tượng đẹp đẽ trong trí nhớ, rảo bước về căn hostel nghỉ ngơi.
Nhưng cũng chỉ kịp uống hớp nước, rửa qua cái mặt là hai dì cháu lại nôn nóng ào xuống đường tiếp tục khám phá Quảng Châu ở cự ly gần hơn.
Ban nãy Lạc Tuấn Bảo đặc biệt có ấn tượng với khu Tây Quan. Nơi đây cất giấu rất nhiều kiến trúc cổ đặc sắc mang đậm dấu ấn và phong vị Quảng Châu.
Thả Lạc Tuấn Bảo vào đây như thả cả về nước, cu cậu thoả sức vẫy vùng, nghiêng trái ngó phải, hết đứng lại ngồi, căn chỉnh đủ các góc độ đẹp nhất mà không sợ bị giới hạn thời gian.
Mãi đến khi trời sập tối, hai chân mỏi nhừ, Tuấn Bảo mới miễn cưỡng chịu quay về. Nhưng lại không lên phòng ngay mà ngồi luôn dưới đại sảnh lấy giấy bút ra vẽ tranh.
Một lúc sau, mọi người bắt đầu vây xem và tán thưởng
“Ôi chao, bạn nhỏ này vẽ đẹp quá, thế này mai sau lớn lên chắc làm hoạ sĩ hả?”
“Anh bạn nhỏ, có thể cho chị chụp một bức được không?”
“Hêy nhóc, anh đang livestream nè, vẫy tay chào khán giả đi nhóc.”
“Con cái nhà ai mà đáng yêu quá vậy nè, cười lên chụp chung với dì một tấm nhé?”
“Haha, bé ơi cho anh mượn vẽ với…à mà thôi anh không biết vẽ, hay cho anh luôn bức em đang vẽ được không?”
Và thế là trong thoáng chốc, Lạc Tuấn Bảo trở thành tiêu điểm được đám đông vây quanh.
Vốn dĩ ban đầu cậu còn bình tĩnh vì ở nhà trẻ cậu cũng là một tiểu minh tinh chứ bộ, hôm nào đi học chẳng được các bạn vây quanh, thế nên cái cảm giác này cũng không có gì lạ lẫm. Tuy nhiên càng lúc càng nhiều người xúm lại, hết lôi kéo chụp ảnh rồi còn xin tranh nữa làm Lạc Tuấn Bảo không thể tập trung mà vẽ được.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể thờ dài đứng dậy, lịch sự cúi chào mọi người rồi thu dọn đồ đạc lên phòng, dọn một góc bên cạnh dì Kỳ, cùng nhau vẽ.
Tuy hơi chật một chút nhưng được cái yên tĩnh hơn rất nhiều.