Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 372: Tham quan nhà Tiểu Bạch
Nhanh như cắt, một thân hình bé nhỏ phóng vọt vào nhà, trên đầu đội mũ rơm, đeo găng tay lao động, mặc đồ bảo hộ, từ đầu xuống chân võ trang đầy đủ, chỉnh tề
“Cô chủ~ chị tới rồi, em cảm ơn chị hôm qua đã giúp em chuộc lại chiếc giường và ghế sô pha. Em đang ở ngoài vườn bón đất cho mấy bụi hoa.”
“Vườn hoa? ờ mà sao chị không nhìn được hết vườn hoa của em nhỉ?”
Thông qua cái cửa sổ màn hình bé con con, Đường Tư Kỳ chỉ xem được căn nhà và một góc chéo khoảnh sân nho nhỏ.
“Chị kéo to lên rồi xoay màn hình ra đằng trước, vườn hoa của em nằm trước nhà nè.”
Ồ, hoá ra có thể phóng to và xoay hướng nhìn nữa. Đường Tư Kỳ lập tức kéo thử mới phát hiện cô có thể quan sát căn nhà từ các góc độ khác nhau, phóng to thu nhỏ, bao quát chi tiết từng phòng một, chứ không phải chỉ hạn chế ở mỗi phòng khách và một góc phòng đọc.
Đường Tư Kỳ hào hứng kéo màn hình ra ngoài sân và không khỏi ồ lên đầy kinh ngạc. Nơi ở của Tiểu Bạch thơ mộng quá, non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ. Một căn nhà nho nhỏ bên cạnh một mảnh vườn xinh xinh, trước nhà là thảm cỏ xanh mướt nối dài tới bờ sông trong vắt hiền hoà.
Không uổng công Tiểu Bạch ngày ngày chăm bón vun xới, khu vườn của cậu trăm hoa đua nở gọi bướm đón ong dập dờn ríu rít. Hàng rào tre bao quanh làm giá đỡ cho dàn hồng rủ mềm mại, chạy bo dưới góc là dãy thược dược đỏ rực. Tiếp đến là mấy chục chậu tulip trắng, vàng, hồng xếp xen kẽ. Bên kia là khóm trúc nhật, bụi cục vàng ươm, thuỷ tiên mong manh trong gió.
Đặc biệt, hai bên cửa ra vào là hai cây cổ thụ thân to thẳng tắp, tán lá xoè rộng xanh rì.
Nhìn qua là biết Tiểu Bạch đã đổ rất nhiều công sức cùng tâm huyết để chăm sóc khu vườn
“Chỗ này lúc trước có một cái ghế nằm phơi nắng, bên này là bộ bàn trà, em còn dựng cả một cái dù to thật là to để lấy bóng râm nữa. Nhưng mà bữa trước em bán hết rồi nên chị không thấy được. Mà không sao, hoa trong vườn thì vẫn tươi đẹp như vậy, chị ngắm đi ạ, rất đẹp đúng không chị?!
Tiểu Bạch hưng phấn giới thiệu với Đường Tư Kỳ từng loại hoa do chính tay mình dày công vun trồng.
“Góc này em định quy hoạch trồng thêm mấy bụi hồng và dựng một giàn phong lan. Bất quá trước mắt cứ như vậy đã, từ từ rồi tính. À, cái hàng rào tre chắc phải gia cố thêm, em sợ nó không chịu nổi sức nặng của giàn hồng leo mất.”
Trong khi cậu nhóc hăng say chia sẻ những kế hoạch dự định thì Đường Tư Kỳ chỉ yên lặng lắng nghe và âm thầm đánh giá, một khoảnh sân nho nhỏ mà Tiểu Bạch đã xây dựng đẹp như vậy thì hẳn căn nhà trước đây phải lộng lẫy đến chừng nào. Tiếc rằng vì giúp đỡ cô mà của cải độn nón ra đi hết, giờ chỉ còn lại bốn vách gió lùa, sương sa phòng lạnh.
Sẵn tò mò, Đường Tư Kỳ liền hỏi: “Hồi xưa phòng em trông như thế nào?”
“Á, chị chờ em chút”, Tiểu Bạch vội chạy vào kệ sách nhón chân rút xuống một quyển album nặng trịch.
“Cái gì em cũng bán, chỉ riêng quyển album này là em phải giữ lại vì trong này chứa đựng toàn bộ hình ảnh từ khi em làm nhà cho tới giờ. Chị nhìn này, đây chính là căn phòng đầu tiên được dựng bằng giấy bìa. Lúc ấy chị bắt đầu làm nhiệm vụ tại trạm Thượng Hải, em được hệ thống thưởng một tuýp keo to hơn người em. Thế mà một mình em dán nguyên căn nhà đấy, siêu không. Mỗi tội nhà hơi bé với cả hôm nào gió lớn là bị thổi bay luôn.”
“Sang tới bên này là thời điểm chị dẫn ba mẹ đi Vân Nam này, hệ thống thưởng cho em một cái nhà gỗ. Ban đầu chỉ có một tầng, em ngăn thành ba phòng thế mà vẫn không đủ để đồ, đồ đạc tràn ra cả ngoài sân. Sau chị hoàn thành nhiệm vụ chủ đề Lục Đại Cố Đô, hệ thống thưởng cho em thêm một tầng nữa, cuối cùng đồ đạc cũng được chuyển vào nhà, đỡ sợ nắng mưa. Em dọn phòng ngủ lên tầng hai, rồi dần dần bài trí từng phòng theo từng mục đích sử dụng.”
Tiểu Bạch càng nói càng hưng phấn, tay giở lia lịa, miệng tới tấp khoe những thành quả lao động mà mình đã đạt được.
Đường Tư Kỳ lẳng lặng chụp lại màn hình. Hoá ra nhà của Tiểu Bạch đã từng khang trang tới vậy, còn xinh đẹp và có gu hơn cả nhà cô ở Ôn Châu. Từ đây có thể nhìn ra Tiểu Bạch là một người rất chú trọng không gian sống và đề cao phong cách cá nhân.
Nếu có thể mau chóng giúp căn nhà khôi phục nguyên trạng thì tốt quá.
Đường Tư Kỳ lại hỏi thêm: “Trong số rất nhiều những đồ nội thất và trang trí ở đây thì em thích món nào nhất để chị giúp em chuộc về trước?”
Tiểu Bạch mở to mắt, rất nhanh xẹt ngang một tia kinh hỷ nhưng rồi cậu vội xua tay nói: “Đừng đừng, không cần phiền phức như vậy đâu ạ. Cứ đi theo lịch trình của chị là được.”
“Không phiền, em cứ nói cho chị biết thôi, làm được hay không còn chưa chắc mà.”
Tiểu Bạch đá đá viên sỏi nhỏ dưới chân, để lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng: “Tối qua chị lấy về cho em chiếc giường em vui lắm, ngủ rất ngon, thật đấy. Nhưng em thích nhất là…là chiếc bàn ăn. Bởi vì khi chị Check-in mỹ thực, ngẫu nhiên một vài món sẽ xuất hiện trên bàn ăn. Tuy không phải tất cả, chỉ thi thoảng thôi nhưng em cũng có cơ hội nếm thử những món ngon giống chị.”
Chiếc bàn ăn đó thần kỳ tới vậy sao, có thể biến ra những món giống hệt ngoài đời thực.
Giờ mới biết nhóc Tiểu Bạch giống cô, cũng có một tâm hồn ăn uống mãnh liệt. Nói vậy thì bàn ăn quả thực rất quan trọng đấy!
Đường Tư Kỳ xác nhận lại danh sách vật phẩm. Muốn chuộc lại bàn ăn yêu cầu phải Check-in năm phương tiện giao thông công cộng tại Băng Cốc.
Trước mắt cô đã đạt được 1 trên 5. Ngoài xe tuk tuk ra thì còn…
À đúng rồi, cái này phải rủ Tuấn Bảo làm chung cho vui. Nãy giờ nó cứ nhắc đi thuyền mãi, để chạy lên rủ, thể nào cu cậu cũng mừng quýnh cho xem.