Chu Du Cùng Hệ Thống (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373 - Phố Người Hoa - Chinatown

Chu Du Cùng Hệ Thống Chương 373 - Phố người Hoa - Chinatown

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 373: Phố người Hoa - Chinatown

Khi Đường Tư Kỳ quay lại phòng mới biết Lạc Tuấn Bảo nào có ngủ trưa. Cu cậu lăn qua lộn lại như con khỉ trên giường, cái miệng hỏi tía lia không ngừng: “Mẹ, khi nào mình đi chơi tiếp hả mẹ?”

“Thôi đừng làm phiền mẹ nữa, để mẹ nghỉ ngơi đi, xuống đây, dì dẫn con đi ngồi thuyền cho biết”, Đường Tư Kỳ vừa dứt lời là vớ lấy cốc nước lạnh trên bàn tu ừng ực một hơi cạn đáy. Công nhận khí hậu Thái Lan nắng nóng quá, mới ra đường có tí mà vã hết cả mồ hôi.

Đi chơi cả buổi sáng cộng thêm việc chuyển phòng đổi khách sạn khiến Từ Thiên Ngưng có chút lừ đừ buồn ngủ, ấy thế mà thằng con chị vẫn tràn trề tinh lực, nhảy nhót ầm ập. Chị đến là xin thua, cũng chỉ có dì nó chiều được nó thôi.

“Hai dì cháu còn sức thì đi chơi đi, chị phải ngủ cái đã chứ mệt quá rồi”,Từ Thiên Ngưng díu hết cả mắt mũi, thực sự không thể chống đỡ nổi nữa.

Lạc Tuấn Bảo có chút hơi xấu hổ: “Thế dì…có mệt không? Nếu dì mệt thì mình để lúc khác đi cũng được…”

Miệng thì nói thế nhưng mặt cu cậu rõ ràng là không nỡ.

Đường Tư Kỳ cười ha hả: “Yên tâm, dì dư sức chơi cùng con. Đi, dì cháu mình đi chơi thuyền, để mẹ ở khách sạn ngủ, được không?”

“Dạ được”, Lạc Tuấn Bảo vui vẻ nhảy tưng tưng, tụt vội xuống giường nhưng ngay sau đó lại lạch bạch chạy lại, lo lắng hỏi: “Mẹ ở một mình trong khách sạn có được không? Có an toàn không? Lỡ lát mẹ dậy không có ai chơi mẹ buồn thì phải làm sao?”

Từ Thiên Ngưng không muốn làm con trai mất hứng, chỉ cười hiền: “Yên tâm đi chơi với dì đi, khách sạn an toàn lắm, không sợ. Nếu lát mẹ dậy mà có buồn thì mẹ sẽ xuống bể bơi bên dưới bơi vài vòng.”

“Dạ được, thế con dẫn dì Kỳ đi chơi tí nhé, mẹ ngủ ngon”, Lạc Tuấn Bảo hôn gió chùn chụt rồi nhanh như chớp phóng ra xỏ giày để mặc bà dì đứng tần ngần đần thối mặt.

Rốt cục là ai dẫn ai? Dì dẫn con hay con dẫn dì? Cái thằng, thích nói ngược ghê…

Nắng vàng trải dải, nhảy nhót trên tuyến phố đông đúc, người xe qua lại như mắc cửi. Tiếng còi bíp bíp xen lẫn những tràng thanh âm dài và nặng của người dân bản xứ tạo thành bản hợp xướng huyên náo và sôi động đậm chất Thái Lan.

Hai dì cháu len lỏi qua các vỉa hè chật chột, vừa khéo léo tránh né các sạp hàng rong đầy màu sắc vừa rôm rả thảo luận:

“Giờ mình ngồi thuyền đi đâu hả dì? Hay là mình đi về chỗ khách sạn cũ đi, rồi từ đó bắt xe buýt và tàu điện trên không về lại đây. Ban nãy dì chả bảo có hai cách di chuyển mà đúng không? Con cũng muốn đi thử tàu điện trên không nữa.”

Hoá ra cái thẳng nhỏ này đã sắp xếp kế hoạch rồi cơ đấy, nhưng dì đây có kế hoạch khác đảm bảo vui hơn nhiều. Đường Tư Kỳ nháy mắt bật mí

“Đừng quay lại chỗ đó, hôm qua mình chơi hết rồi còn đâu. Mình nên xuống trước đó một bến. Con còn nhớ gần chỗ khách sạn mình ở hôm qua có một khu treo rất nhiều đèn lồng đỏ không? Đó chính là phố người Hoa, con biết phố người Hoa là gì không?”

“Là gì ạ? Co không biết.”

“Phố người Hoa trong tiếng Anh gọi là Chinatown, chính là khu vực tập trung sinh sống và kinh doanh của cộng đồng người Hoa Kiều. Không chỉ ở Thái Lan mà nhiều các quốc gia khác trên thế giới cũng đều có phố người Hoa.”

“Vậy ạ? Vậy con muốn đi xem” Hai mắt Lạc Tuấn Bảo sáng rực, vui vẻ nhảy chân sáo theo bà dì.

Hầu như các danh thắng cùng di tích nổi tiếng Băng Cốc đều nằm dọc hai bên bờ sông Chao Phraya. Ví dụ như Đại Hoàng Cung cùng Chùa Phật Ngọc mới tham quan ban sáng, ngoài ra còn có Bảo tàng quốc gia, tượng vua Rama I hay ngôi chùa Wat Arun lung linh huyền bí.

Hai dì cháu đứng ở trong bến nghiên cứu rất lâu mới có thể hiểu được cách thức vận hành của mạng lưới giao thông đặc biệt này.

Tất nhiên với người dân vùng sông nước thì nó chẳng hề rắc rối phức tạp nhưng lại là cả một thách thức lớn cho những người lần đầu trải nghiệm giống như Đường Tư Kỳ cùng Lạc Tuấn Bảo.

Đầu tiên là xác định phương hướng. Cái này đơn giản thôi, thuyền đi tới là xuôi dòng và chiều ngược lại là ngược dòng. Có tất cả 5 loại thuyền và được phân biệt bằng màu sắc lá cờ cắm ở đuôi. Cờ xanh là thuyền nhanh, chỉ dừng ở một số bến nhất định. Màu vàng cam là thuyền du lịch sẽ dừng ở các điểm tham quan dọc hai bên bờ sông và thuyền không cắm cờ là thuyền chậm, dừng ở tất cả các bến.

Tất nhiên hai dì cháu chọn thuyền cắm cờ vàng cam, thuyền du lịch.

Ngồi trên thuyền, Lạc Tuấn Bảo hồi hộp móc hết tiền ở trong túi quần ra, lo lắng không biết có đủ trả không đây.

Ngồi một lát cô bán vẽ cũng tới, Lạc Tuấn Bảo mau mắn xoè tiền ra. Cô ấy lấy một tờ 20 baht bên tay trái cậu rồi lại sang tay phải tìm xu 6 đồng trong đống xu Thái lộn xộn. Sau đó xé đưa cậu một tấm vé giấy.

Lạc Tuấn Bảo nóng nảy chỉ chỉ sang Đường Tư Kỳ ngồi bên cạnh: “Together…”

Ý là hai người bọn họ đi cùng nhau. Tuy nhiên cô bán vé chỉ xua tay rồi nhanh chóng chuyển sang hành khách kế tiếp.

Lạc Tuấn Bảo có chút uể oải: “Sao cô ấy lại chỉ bán cho mình có một vé thôi nhở, mình đi hai người cơ mà…”

Đường Tư Kỳ cười cười: “Chắc là thấy con còn nhỏ, chưa tới tuổi cần mua vé.”

Phải vậy Lạc Tuấn Bảo mới yên tâm. Cu cậu chỉ sợ giữa đường bị bắt mời xuống thì không biết bơi làm sao. Mẹ vẫn chưa dạy cậu bơi mà.

Nhân viên bán vé xong, thuyền bắt đầu nổ máy lướt vèo vèo trên mặt sông bằng tốc độ kinh ngạc. Lạc Tuấn Bảo thích thú kêu lên, rối rít nhắc Đường Tư Kỳ mau mở máy lên chụp ảnh.

Đường Tư Kỳ trực tiếp thả điện thoại di động vào tay thằng cháu: “Con tự chụp đi.”

Nói đoạn hai dì cháu đổi vị trí, Lạc Tuấn Bảo ngồi sát mạn thuyền, tận tình bấm máy lia lịa, thu lại hết cảnh đẹp hai bên bờ.

Bình Luận (0)
Comment