Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 378: Nỗi sầu của Tuấn Bảo
Nhận được email, biên tập Hà Hân lập tức gửi phản hồi: “Tốt lắm Tư Kỳ, chất lượng bản thảo rất tốt. Trong quá trình du lịch nếu có thời gian thì tranh thủ sáng tác thêm nhé, chị thấy lúc này em tiến bộ lên nhiều. Chị sẽ chuyển bản thảo lên tổng biên, có tin tức gì chị sẽ báo em ngay.]
Đường Tư Kỳ: [ Dạ được, cảm ơn chị.]
Rồi như nhớ ra chuyện gì đó, Hà Hân nhắn tiếp: [ À phải rồi, sách của em đã tiến vào giai đoạn in ấn rồi đấy, cho chị xin địa chỉ đi, để chị gửi cho mấy cuốn xem trước.]
Đường Tư Kỳ: [ oa, vậy ạ, em cảm ơn chị nhé.]
Không ngờ lại nhanh tới vậy! Vốn cứ nghĩ xuất bản sách là một quá trình chờ đợi mỏi mòn. Ấy vậy mà quay đi quay lại đã sắp được cầm thành phẩm trên tay rồi. Đường Tư Kỳ vừa háo hức vừa nôn nóng chờ mong. Có thêm động lực, cô càng ra sức sáng tác.
Lạc Tuấn Bảo thấy dì bận rộn nên cũng không làm phiền. Tranh thủ còn ở khách sạn xịn 2 ngày, cu cậu quấn lấy mẹ đòi học bơi. Mỗi ngày quay về phòng lại leo lẻo cái miệng báo cáo tiến độ.
“Các động tác con đã thuộc hết rồi, chân tay phối hợp như nào con cũng nhớ rõ, nhưng chỉ khi trên bờ thôi, xuống nước là chìm nghỉm, thế mới chán…”
“Phụt…” Đường Tư Kỳ phải kìm dữ lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Mẹ con biết bơi, chú kia cũng biết bơi. Ban nãy chú ấy cũng xuống hồ đó dì, mẹ bảo chú ấy bơi tự do với bơi ngửa. Con cũng bắt chước động tác y hệt mà vẫn không bơi được. Dì, dì nói xem, tại sao con lại không bơi được?”
Đến lúc này thì Đường Tư Kỳ không nhịn được nữa rồi, cô ôm bụng cười chảy cả nước mắt: “ha ha ha”
Lạc Tuấn Bảo vẫn phụng phịu than thở
“Con muốn học bơi ngửa, tại trông chú đó bơi rất thong dong thoải mái nên con nghĩ chắc cũng dễ học. Nhưng mẹ lại bảo phải học bơi ếch trước. Nếu bơi ếch cũng không học được thì những kiểu khác càng khó học. Cơ mà cái động tác gì kỳ lắm, cứ chồm chồm lên xấu muốn chết, tay chân xoè ra cũng khó nữa. Dì Kỳ, dì nói coi có đúng không, bơi ếch rất khó đúng không?”
Bên này Lạc Tuấn Bảo sầu muốn thúi ruột mà bên kia bà dì cứ cười ha hả, cu cậu bực bội gắt um lên
“Tư Kỳ! Dì có thể nghiêm túc một chút được không hả~”
“Rồi rồi, được rồi, không cười nữa. Này có gì đâu tại con vẫn còn nhỏ. Dì đến tận lúc học tiểu học cũng mới biết bơi mà. Thôi cứ từ từ đừng vội, mình còn ở Thái Lan lâu mà, ở đây học không xong thì về nhà học tiếp, đâu phải mỗi Thái Lan có bể bơi đâu.”
“Haizzz…”
Biết là vậy nhưng Lạc Tuấn Bảo vẫn rầu rĩ. Sao tất cả mọi người đều biết bơi ngoại trừ mỗi mình cậu.
Ngày cuối cùng tại Băng Cốc, rốt cục Đường Tư Kỳ cũng thoả tâm nguyện đi tàu điện ngầm để đổi chiếc bàn ăn về cho Tiểu Bạch.
Lúc mở giao diện lên nhìn thấy Tiểu Bạch nhảy chân sáo chạy quanh bàn mà Đường Tư Kỳ cũng thấy vui theo. Chỉ tiếc mới có bàn, chưa có ghế. Cô nhớ trong hình chụp trước đó, xung quanh bàn còn kê bốn chiếc ghế dựa cùng loại.
Không có ghế, chỉ có thể bưng tô cơm lại ghế sô pha ngồi ăn. Như vậy kể ra không được tiện cho lắm, thế nên Đường Tư Kỳ hy vọng có thể mau chóng chuộc về cả bộ để Tiểu Bạch có chỗ ngồi ăn cơm tử tế.
Cơ mà chuộc ghế thì cần điều kiện gì nhỉ? Đường Tư Kỳ gần như lục tung bảng Danh sách vật phẩm.
À thấy rồi, trong này ghi để chuộc ghế yêu cầu người chơi ngồi xe lửa Thái Lan một lần.
Ngồi xe lửa á, khó nhỉ? Hành trình kế tiếp là đi tới Chiang Mai, một thành phố ở miền bắc Thái Lan, tuy nhiên Đường Tư Kỳ đã đặt vé máy bay rồi, không thể huỷ được.
Đang lúc Đường Tư Kỳ đăm chiêu suy nghĩ thì Lạc Tuấn Bảo chạy lại nhiều chuyện. Thế là hai dì cháu cùng châu đầu nghiên cứu bản đồ đường sắt Thái Lan
“Con cảm thấy nếu muốn trải nghiệm xe lửa thì mình có thể đi chỗ nào gần gần cũng được, đâu cứ phải đi xa mới được ngồi xe lửa.”
Ồ, cũng đúng ha, ví dụ như các địa điểm xung quanh Băng Cốc hoặc Chiang Mai, Đường Tư Kỳ gật gù: “Ok, để dì xem xem…”
Đường Tư Kỳ lên mạng tra cứu bảng giờ tàu Băng Cốc và cô liền có phát hiện mới.
“Tuấn Bảo, con kiểm tra giúp gì ngày mai bay đi Chiang Mai mình sẽ xuất phát từ sân bay nào thế?”
Lạc Tuấn Bảo là đứa trẻ lớn trước tuổi và có tính tự lập cao nên toàn bộ vé máy bay hay vé xe của mình cu cậu đều cất riêng vào chiếc túi nhỏ đeo bên người.
“Khởi hành tại D…chữ này chữ gì con không biết đọc.”
“Đâu, đưa đây dì xem nào, sân bay Don Muang. Ồ, trạm thứ hai trên bản đồ đường sắt cũng tên là Don Muang này.”
“Thế thì tiện quá rồi. Hôm bữa dì mới nói đi ra sân bay Don Muang không tiện đường, phải đổi mấy trạm tàu điện ngầm. Hay dì thử xem ngồi tàu hoả có tiện hơn không?”
“Ờ…từ đây mình đi taxi ra ga tàu hoả nằm tại phố người Hoa. Sau đó ngồi xe lửa đi tới sân bay Don Muang, ồ, có chuyến chạy thẳng luôn, haha, vậy cũng xem như mình được trải nghiệm xe lửa Thái Lan rồi.”
“Há há oách thật!” Lạc Tuấn Bảo vui như tìm ra châu lục mới, tíu tít chạy lại khoe với mẹ
“Mẹ ơi, con với dì Kỳ tìm được đường đi rồi nè. Mẹ có đồng ý ngồi xe lửa không, chúng mình cùng ngồi xe lửa ra sân bay ha.”
Từ Thiên Ngưng nhéo cặp má bầu bĩnh đang đỏ hồng lên vì hưng phấn của con trai rồi cười nói: “Mẹ sao cũng được, hai dì cháu cho đi cái gì thì đi cái đó, miễn sao đừng muộn giờ là được.”
“Trên mạng có người đi rồi người ta bảo xe lửa thế mà lại là phương thức di chuyển nhanh nhất ở Băng Cốc, tại vì ở đây hay bị kẹt xe lắm”, Đường Tư Kỳ tìm đọc các bài đánh giá trên mạng.
Từ Thiên Ngưng liền gật đầu: “Vậy được, vậy thống nhất ngày mai trả phòng rồi chúng mình đi xe lửa ra sân bay.”