Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 379: Điểm đến tiếp theo Chiang Mai
Biết sắp được ngồi xe lửa Thái Lan, Lạc Tuấn Bảo kích động cả đêm không ngủ, khuya lắc khuya lơ vẫn tíu tít buôn chuyện, kết quả là sáng sớm hôm sau cu cậu vừa thay đồ vừa gật gù mổ thóc.
Nhưng mà ngoan lắm, chỉ lờ đờ một tí vậy thôi chứ tác phong vẫn nhanh nhẹn như ngày thường. Tự sắp xếp xong hành lý của mình là quay ra hỗ trợ thu dọn khu vực chung như nhà tắm, phòng khách rồi cuối cùng còn giúp mẹ chạy lăng xăng khắp phòng kiểm tra xem còn quên thứ gì không.
Sau khi ăn xong buffet bữa sáng, cả nhà trả phòng, đi taxi tới ga tàu hoả Hoa Nam.
Vì không nhớ ký tự tiếng Thái của sân bay Don Mueang nên Đường Tư Kỳ phải lưu vào điện thoại, tới lúc mua vé thì chìa ra.
Ông nói gà bà nói vịt ấy thế mà cũng thuận lợi mua được ba vé xe lửa đi từ sân ga Hoa Nam tới trạm Don Mueang.
Lạc Tuấn Bảo cầm vé ngó trái ngó phải, đọc không hiểu bất cứ chữ gì, ngoại trừ con số 5B.
“Trời trời dì Kỳ, vừa rồi dì trả bao tiền vậy?”
Cu cậu tự nhiên sửng sốt kêu lên làm Đường Tư Kỳ hết cả hồn.
Vừa rồi cô nào còn tâm trí để ý giá cả đâu, mua được vé đã là phúc đức lắm rồi. Chỉ còn hai tiếng nữa máy bay cất cánh, không kịp ra sân bay là khóc tiếng mán luôn.
“Dì cũng không biết, đưa xấp tiền lẻ ra người ta tự lấy.”
“Trên vé ghi 5B, chắc là 5 Baht Thái hở. Nhưng sao còn rẻ hơn cả ngồi xe buýt nữa?! Dì thử kiểm tra lại coi.”
Mấy nay di chuyển tại Băng Cốc đều là do Tuấn Bảo phụ trách mua vé trả tiền nên cu cậu khá rành, mỗi lượt buýt thường là 10 baht Thái, thế quái nào đi tàu hoả lại chỉ tốn có 5 baht. Tin được không trời?!
Đường Tư Kỳ cũng bán tín bán nghi xoè xấp tiền lẻ ra đếm lại: “Ờ đúng thật, đúng là chỉ có 5 baht, nghĩa là bằng 1 nhân dân…Cái gì? Có một nhân dân tệ một người thôi á hả?”
Từ Thiên Ngưng cũng há hốc miệng kinh ngạc: “1 đồng 1 vé, thật sao? Sao rẻ quá vậy?”
“Thật! Haha! Nếu mình bắt taxi từ đây ra sân bay ít cũng phải mất mấy chục, đằng này chỉ tốn có 3 đồng, đúng là quá hời.”
Bất quá Từ Thiên Ngưng vẫn lo lắng không biết xuống xe lửa rồi tiếp theo sẽ đi tới sân bay như thế nào. Khoảng cách có xa không? Đường xá có thuận tiện không? Có thể đi bộ hay phải bắt xe, rồi còn…
“Lát lên tàu không biết có phải kiểm tra an ninh gì không nhỉ?” Tư Thiên Ngưng hỏi.
Về vấn đề này đích thực Đường Tư Kỳ cũng không biết. Có thể với du khách nước ngoài thủ tục sẽ rườm rà hơn một chút. Thế nhưng không ngờ quy trình ở bến tàu Thái Lan diễn ra rất đơn giản. Cửa bán vé ở phía tay phải, cổng ra xe lửa ở phía tay trái. Chỉ cần đưa vé cho nhân viên soát vé là đi thẳng ra sảnh đường ray. Tàu đã đỗ sẵn trong sân ga, tìm đúng số toa của mình là leo lên thôi.
Lên tới rồi muốn ngồi đâu thì ngồi vì trên vé không có ghi số ghế.
Lạc Tuấn Bảo lập tức chọn ngay vị trí sát cửa sổ, còn chủ động đề nghị Đường Tư Kỳ: “Dì chụp giúp con một tấm với.”
“Ok, hai mẹ con cười tươi lên nào.”
Lạc Tuấn Bảo dựa vào lòng mẹ, Từ Thiên Ngưng mỉm cười dịu dàng. Bên ngoài nắng vàng nhảy nhót trên khung cửa sổ mắt cáo hoen màu thời gian.
Đúng giờ, đoàn tàu xình xịch rời sân ga, gió lùa vào mơn man mát lịm, nhà cửa cây cối dần lùi về phía sau.
Tất cả những bồn chồn lo lắng khi nãy của Từ Thiên Ngưng đều là dư thừa. Dọc một đường tàu chạy, chẳng có kiểm tra an ninh gì hết, cứ ung dung ngồi thẳng một mạch tới trạm Don Mueang. Xuống tàu, ngẩng đầu lên là thấy sân bay nằm ngay bên kia đường, chỉ cách đúng một chiếc cầu vượt.
“Ở đây thuận tiện quá nhỉ!” Tư Thiên Ngưng bật thốt lời khen.
Tuy cơ sở hạ tầng vẫn còn có chút thô sơ nhưng đánh giá cao trên phương diện tiện lợi, nhanh chóng và an toàn.
Còn về phần Đường Tư Kỳ, vừa bước chân xuống tàu là cô vội mở giao diện lên kiểm tra. Tốt quá, quanh bàn ăn đã xuất hiện thêm bốn chiếc ghế cùng kiểu.
Thật không thể ngờ, chỉ phải bỏ ra một đồng mua vé, đổi lại Tiểu Bạch có thể chuộc về trọn bộ bàn ăn tinh xảo.
Lúc này, Tiểu Bạch đang vui vẻ chạy xung quanh, sờ chỗ này một tí, vuốt chỗ kia một tẹo. Có trời mới biết, lúc phải bán nó đi trong lòng nhóc buồn đến chừng nào. Cứ tưởng một đi không trở lại rồi chứ nào ngờ nhanh như vậy đã lại một lần nữa nằm ngay ngắn tại đây, khiến cho không gian xung quanh như bừng sáng.
“Cô chủ, em cám ơn cô chủ nhiều!” Tiểu Bạch rưng rưng xúc động.
[ Chúc mừng người chơi Check-in thành công xe lửa Thái Lan.
Xếp hạng: S
Khen thưởng: 3000 đồng vàng.]
[ Thẻ ưu đãi nhân đôi: + 3000 đồng vàng.]
[ Bởi vì thành công giúp quản lý chuộc lại bộ bàn ăn, hệ thống khen thưởng thêm cho người chơi 4 viên kim cương. ]
Mấy ngày nay, Đường Tư Kỳ ráo riết vừa Check-in vừa kết hợp viết bài Review, cộng thêm ưu đãi từ thẻ nhân đôi nên đã kiếm được 120.000 đồng vàng, đủ mua thêm 3 ngày Bảo hiểm sự cố ngoài ý muốn.
Thật ra có rất nhiều cách di chuyển từ Băng Cốc đến Chiang Mai. Ngoài máy bay, xe lửa giường nằm thì còn có buýt đường dài chạy xuyên đêm.
Tuy nhiên Đường Tư Kỳ vẫn ưu tiên chọn máy bay vì thứ nhất máy bay nhanh, chỉ hai tiếng là tới và quan trọng hơn cả là cô sợ xe lửa với buýt đêm quá vất vả với Tuấn Bảo. Thằng bé mà đổ bệnh thì chuyến đi mất vui.
Lần này ngồi máy bay, có chị Thiên Ngưng và nhóc Tuấn Bảo bên cạnh, lại có bảo hiểm như tấm khiên trấn ngự nên Đường Tư Kỳ yên tâm tuyệt đối.
Tất nhiên trước khi lên máy bay vẫn không tránh khỏi tâm lý hồi hộp khẩn trương. Tuy nhiên chỉ là một chút thoáng qua mà thôi. Thậm chí trong quá trình bay, có đôi lúc hơi xóc nảy, chao đảo nhưng Đường Tư Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, không có những biểu hiện căng thẳng sợ hãi quá độ như lần trước.
“Wow, dì Kỳ giỏi quá, lòng bàn tay không còn đổ mồ hôi nữa rồi.”
“Chứ sao, dì Kỳ con đã khác xưa nhiều rồi!”
Lạc Tuấn Bảo cười toe, vành mắt cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm. Nó thực sự rất vui!