Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 390: Cơn gió mát lành
“Người ta làm đẹp lắm. Cứng cáp chắc chắn cầm rất thích tay. Bìa ngoài làm bằng da, trông sang trọng lắm, để ba chụp cho con xem” Đường Duệ Thanh vui sướng nói như pháo rang.
Phải mất một lúc Đường Tư Kỳ mới định hình được “sách” mà ba đang thao thao bất tuyệt nãy giờ chính là tuyển tập sách ảnh của mình.
Hôm nọ biên tập Hà Hân cũng bảo sẽ gửi bản mẫu cho nhưng Đường Tư Kỳ không nghĩ lại nhanh tới vậy. Vì xuất bản sách đâu phải chuyện đơn giản, in xong rồi nhưng còn rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đính kèm.
Không ngờ tiến trình diễn ra nhanh hơn cô tưởng. Mới đấy mà ba đã nhận được sách rồi.
“Cái con bé này, chuyện lớn như vậy mà không báo trước cho ba một tiếng. Nhỡ đâu ba tưởng thư rác ném đi thì sao? Hoặc nhỡ đâu bưu tá tới đúng lúc không ai ở nhà rồi họ quăng lung tung lạc mất rồi sao? Phải nói trước để ba để ý canh chừng chứ. Cái con bé này, lớn rồi mà làm việc không cẩn thận gì hết.”
Đường Duệ Thanh một bên chụp ảnh một bên lầm bầm trách mắng.
Đường Tư Kỳ nén cười: “Tại con quên mất.”
“Quên! Chuyện lớn như thế mà quên được à? Mà phải rồi, người ta gửi về ba cuốn? Cô lớn, chú hai, chú ba, nhà ta ít nhất phải 10 cuốn mới đủ. Rồi còn các dì của con nữa, thể nào cũng muốn.”
Đường Tư Kỳ khóc dở mếu dở
“Ba à, ba đừng nói là mỗi nhà ba đưa một cuốn đấy nhá?”
“Không tới mức đấy, mà có đưa thì cũng phải đợi con về ký tên rồi mới đưa được.”
Đường Tư Kỳ che mặt khóc không thành tiếng.
“Con bảo này, hay là mình đừng tặng thì hơn. Đây là tranh thiếu nhi mà, anh họ chị họ đã ai sinh con đâu, mình có tặng thì cũng không có ai xem.”
“Sao không tặng được. Cả cô lớn, chú hai, chú ba của con đều dặn khi nào sách xuất bản nhất định phải dành phần họ. Mà cũng chỉ cho mỗi người một cuốn thôi, còn lại muốn phân phát cho bà con họ hàng bạn bè đồng nghiệp gì thì bọn họ tự bỏ tiền ra mà mua. Nhưng có tặng thì cũng phải đợi con về ký tên. À còn nữa, khi nào nhà sách bắt đầu bày bán?”
“Trời, sao nhanh vậy được ba. Từ in ấn tới đưa ra thị trường cũng phải mất một khoảng thời gian. Khả năng ban đầu chỉ có thể đặt mua trên mạng.”
Đường Duệ Thanh vừa nghe liền nhíu mày: “Sao lại thế? Không được, để ba chạy ra nhà sách hỏi thử xem thế nào.”
Đúng lúc này, Đường Tư Kỳ nhận được ảnh ba gửi. Bảo sao khi nãy ba lại kích động tới vậy. Đến cô nhìn qua ảnh thôi mà cũng thấy phấn khích nữa là. Sách được đóng rất đẹp, chỉn chu sắc nét, xem ra nhà xuất bản làm việc thực sự dụng tâm.
Cùng lúc ấy Từ Thiên Ngưng và Lạc Tuấn Bảo cũng nhận được tin tức.
“Haha, ba chị mới nhắn khoe chú Đường hứa sẽ tặng cho một cuốn rồi còn kêu chị đưa em ra ngoài ăn một bữa hoành tráng xem như chúc mừng”, Từ Thiên Ngưng đặt đĩa trái cây mới gọt xuống bàn, cười nói.
Trên ghế sô pha, Lạc Tuấn Bảo ôm rịt cái điện thoại xem đi xem lại rồi tấm tắc hâm mộ: “Thích thế, nếu tranh con vẽ cũng được xuất bản thì tốt biết mấy.”
Đường Tư Kỳ: “Dì thấy con vẽ cũng đẹp mà, để hôm nào dì hỏi thử chị Hà biên tập xem, nói không chừng chị ấy cũng sẽ thích.”
Lạc Tuấn Bảo gấp gáp mở to mắt: “Thật không? Dì nói thật không? Biên tập viên của nhà xuất bản cũng có thể thích tranh con vẽ?”
Đường Tư Kỳ bật cười: “Sao lại không thể? Có vẻ chị ấy khá hứng thú với chủ đề du lịch Thái Lan, còn dặn dì đi chơi cũng phải vẽ thật nhiều mà. Dì nghĩ nếu chị ấy nhìn thấy tranh của con khả năng cao cũng sẽ thấy thích. Hay là con đưa đây để dì chụp vài tấm gửi cho chị ấy xem thử.”
Riêng đối với chủ đề tranh ảnh hội hoạ thì Từ Thiên Ngưng gần như mù tịt, thế nên để hai dì cháu nó tự thảo luận với nhau, chị lặng lẽ xuống bếp chuẩn bị cơm nước.
Đường Tư Kỳ chỉ nghĩ chụp thử chơi chơi thôi nhưng Lạc Tuấn Bảo lại nghiêm túc vô cùng
“Bức này không được, bị méo rồi. Dì chụp lại đi, phải để vuông góc ngay ngắn như này này.”
“Bức này bị nhoè rồi, để con xếp ra dì chụp lại lần nữa nhé.”
“Dì dì, con cảm thấy bức này cũng đẹp, mình chụp được không dì?”
“Bức này con thích nhất nè, chụp gửi luôn nhé?”
“Mười bức đủ không? Hay là đợi tí con vẽ thêm hai bức nữa?”
Đường Tư Kỳ phì cười: “Đủ rồi đủ rồi, để dì gửi trước nếu không đủ sẽ báo con bổ sung thêm. Đợi xem chị ấy trả lời thế nào đã.”
Kỳ thực không phải Đường Tư Kỳ dỗ ngọt cho Tuấn Bảo vui mà thật lòng cô cảm thấy thằng bé vẽ rất tốt. So với mặt bằng chung của tụi nhóc cùng trang lứa thì phải nói là vượt xa. Mà trùng hợp đợt này nó cũng vẽ về đề tài du lịch. Nếu được biên tập Hà Hân nhìn trúng biết đâu chừng thật sự có cơ hội.
Cùng lúc đó bên phía Hà Hân, hôm nay quả là một ngày xui xẻo làm gì cũng không thuận. Chị liên tiếp bác bỏ mấy bản thảo chất lượng kém nên tâm trạng thực sự khá tệ. Đang bực trong người thì nhận được tin nhắn của Đường Tư Kỳ
[Chị Hà Hân, em gửi chị bản thảo Chiang Mai mấy ngày hôm nay. Chị xem rồi cho em ý kiến nhé.]
Chính bản thân Hà Hân cũng không hiểu vì lý do gì mà mỗi lần Đường Tư Kỳ gửi bản thảo đến, dù trên bàn đang có một đống việc xếp hàng đợi thì chị cũng dừng lại, ưu tiên duyệt cho cô ấy trước. Có lẽ là vì phong cách vẽ của Đường Tư Kỳ ấm áp hoặc bản thân chị thích cái cảm giác tự do phóng khoáng mà lữ hành mang lại.
Là một người làm công tác biên tập, ngày ngày ngồi trong văn phòng máy lạnh làm việc với con chữ, tranh ảnh ai cũng nghĩ chị nhàn hạ. Thế nhưng không, có ai biết được rằng chị luôn trong tình trạng ngoi ngóp giữa khối lượng công việc đồ sộ, tiến độ nhanh cùng áp lực nặng nề. Vì thế cho nên chị có thiên hướng tìm tới những thứ mang lại cảm giác thư giãn, chữa lành.
Và thật tình cờ, những tác phẩm trong trẻo, tươi mát của Đường Tư Kỳ đã thổi tới cơn gió mát lành ấy.